Chương 18

Khi Bạch Dương về đến nhà,song sắt bên ngoài cửa nhà đã mở ra, chứng minh anh hắn đã đã trở lại.

Gõ cửa , người tới mở cửa vậy mà lại là chị dâu hắn.

Vu Nhứ chỉ mở cửa ra, sau đó liền xoay người chạy tới phòng bếp, cô cúi đầu, tóc rũ ở sườn mặt cùng bả vai, Bạch Dương không nhìn thấy biểu tình trên mặt cô , nên vừa đổi giày vừa hỏi.

“Anh tôi đâu?”

“Trên lầu.”

Cô ngây ra khi nghe thấy câu hỏi của hắn, Bạch Dương vừa định lên lầu, đột nhiên nghĩ đến lời anh hắn dặn dò, ai biết trên lầu có đồ vật lung tung rối loạn gì, bị hắn thấy thì sợ là không tốt lắm.

“Bạch Dương.”

Vu Nhứ thấp giọng kêu hắn, ho nhẹ điều chỉnh tiếng nói nhưng vẫn nghẹn ngào đến lợi hại.

“Anh cậu đang ngủ, đừng lên.”

Bạch Dương cầm vành nón màu đen , bóng tối bao trùm lên nửa khuôn mặt đến giữa chiếc mũi cao thẳng, nốt ruồi lệ chí cũng bị che đậy, ánh mắt âm trầm liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Hắn gỡ mũ xuống, nâng chân bước lên trên lầu.

“Từ từ, đừng đi lên, đừng đi lên!”

Tay Vu Nhứ run lên không ngừng, mâm cầm trên tay cũng rơi xuống đất vang lên tiếng loảng xoảng nhưng cô cũng không bận tâm, khập khiễng mà chạy theo lên lầu.

Hành lang lầu hai quần áo rơi đầy đất , hai bên vách tường hành lang treo đủ loại tranh kiểu dáng nghệ thuật.

Ném mũ đang cầm trên tay xuống cuối hành lang , đi qua một đám đồ lộn xộn dưới đất mở cửa phòng.

“Anh!”

“Người đâu!”

Bạo lực mà đẩy cửa phòng ra nhưng không thấy người, lại tiếp tục đi qua một gian phòng liên thông với phòng ngủ nhưng được ngăn cách bởi một cánh cửa, đây mới là phòng ngủ chính.

Trong phòng ngủ, anh hắn nằm nghiêng trên mặt đất, thậm chí một chân còn đặt ở mép giường, từng mảnh vỡ vụn nhỏ của bình hoa không ngừng đâm vào da thịt trên trán anh hắn, máu tươi chảy xuống dưới đọng thành một mảng đỏ tươi, cổ áo sơ mi trắng cũng bị nhiễm ướt đỏ một mảng.

Bạch Dương chạy tới, xác nhận anh hắn còn hô hấp, vội vàng cầm lấy quần áo trên mặt đất ấn vào trán anh hắn để cầm máu, lấy di động ra gọi 120.

Vu Nhứ đứng ở cửa run rẩy khóc lóc, thấy hắn gọi điện thoại, sợ hãi mà run run: “Không phải do tôi, tôi không cố ý, anh ấy ô, là anh ấy, muốn lộng chết tôi…… Là anh ấy động tay trước.”

Hắn lạnh nhạt quay đầu trừng mắt nhìn Vu Nhứ, đáy mắt đen nhánh căm ghét, cổ cô bị tóc che đậy, dấu véo như ẩn như hiện dù được che dấu sau lớp tóc vẫn thấy được rất rõ ràng.

“Ô, ô…… Tôi thật sự, không phải cố ý.”

“Cút!”

Giọng Bạch Dương trầm thấp rống giận, nếu không phải tay hắn còn đang ấn lên trán để cầm máu, thì hắn còn nghĩ hắn sẽ động thủ với Vu Như từ lâu rồi.

Xe cứu thương rất nhanh đã tới, Vu Nhứ đem chính mình nhốt ở trong phòng, ngồi xổm trên mặt đất ôm chân vùi đầu khóc nghẹn ngào, bên tai vẫn luôn chú ý nghe động tĩnh bên ngoài , người đã được nâng lên xe ,tiếng còi xe cứu thương dần dần biến mất bên tai.

Sau khi Bạch Vân Yển ở trong phòng bệnh tỉnh lại, chuyện thứ nhất làm chính là đứng dậy tìm người.

“Vu Nhứ đâu!”

Sắc mặt hắn suy yếu, trầm giọng một chút đã làm người khác phải kiêng kị.

“Ở nhà.” Bạch Dương mới vừa đóng phí xong , đem đơn ném lên trên bàn.

“Em để cô ấy ở nhà một mình?”

“Em dùng chìa khóa trong túi anh khóa cửa lại rồi .”

Sắc mặt hắn lúc này thư hoãn lại một chút, Bạch Dương kéo ghế ra ngồi xuống cạnh mép giường, chân dài không có chõ đặt mà ngồi chụm hai chân về phía trước , cong gối,trên mặt không có biểu tình gì.

“Khẩu 8 mũi, mạng anh thật lớn , nếu em trở về trễ chút nữa,người phụ nữ kia một là chạy hai là đem anh giết chết không chừng .”

Khuôn mặt Bạch Vân Yển bạnh ra, không nói chuyện.

Có lẽ để bộ dáng chật vật bị em trai mình thấy làm hắn khó mở miệng, nhưng hắn đã nghĩ tốt, khi trở về sẽ đối phó với cô thế nào.ở

Bình luận

Để lại bình luận