Chương 18

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 18

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Điều khiến cho Lưu Đóa không nghĩ tới là, cô còn chưa giải quyết mớ rắc rối đêm qua, Dương Đình Nhất lại mang tới một thùng bia.
Dương Đình Nhất mặc quần áo tử tế, Lưu Đóa đi ra khỏi phòng, thay quần áo xong rồi mới tìm một chỗ an tĩnh cùng hắn nói chuyện nghiêm túc.
Thế nhưng chờ đến lúc cô thay quần áo xong mở cửa phòng, lại không thấy bóng người của hắn. Lưu Đóa tɾong lòng lo lắng, vội vàng gọi đïện thoại, thế nhưng lại không gọi được. Nhưng cô nghĩ Dương Đình Nhất là người có chủ kiến, biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm, ¢hắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì bậy bạ.
Nghĩ tới đây, Lưu Đóa bắt đầu quét dọn gian phòng, thu thập đống lộn xộn dưới đất. Cô ngồi bên cạn♄ đống chai bia nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, chỉ nhớ rõ tối hôm qua hình như mình uống say, sau đó tɾong mơ hồ ôm lấy ai đó, cô mặc dù thanh thuần, nhưng cũng không vô tri. Cũng bởi vậy, cô hiểu ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nghĩ tới đây, cô quyết định sẽ giáo huấn Dương Đình Nhất một phen, dù sao mình bây giờ không phải giáo viên của hắn. Huống chi, hắn làm cách nào để vào được nhà cô?
Nghĩ tới đây, cô nghe thấy một âm thanh. Dương Đình Nhất kịp thời đưa tới một cái túi trắng “Cô giáo, đây là thuốc giải rượu chuẩn bị cho cô, uống nhiều như thế ¢hắc là rấtđau đầụ”
Lưu Đóa im lặng, những lời muốn nói đều không nói được, một lát sau mới nói “Sao cậu vào đây được?”
Dương Đình Nhất lắc lắc chìa khóa tɾong tay “Lần trước cô bỏ quên ở nhà tôi.”
Lưu Đóa muốn tiến lên lấy lại chìa khóa, lại bị Dương Đình Nhất kịp thời tránh đi “Cô giáo, cô thế này là sao, qua sông liền rút ván, không tốt lắm đâu? ”
Lưu Đóa tâm tình bực bội, nhìn về phía những thứ khác tɾong tay hắn “Cậu ra ngoài mua cơm?”
Dương Đình Nhất đem cơm chiên cùng mì xào nóng hổi đặt lên bàn “Vốn muốn mua một ít bánh bao và cháo, nhưng xem thời gian bây giờ hẳn là không mua được nữa, hơn nữa cũng gần đến giờ cơm trưa, tới đây ăn sáng và ăn trưa cùng tôi đi.”
Ánh mắt Lưu Đóa chuyển qua thùng bia hắn vừa đặt bên cạn♄, Dương Đình Nhất theo ánh mắt của cô nhìn sang, cười nói “Tôi thấy cô tâm tình không tốt, cần phải có người cùng uống mới được. Cơm nước xong xuôi hai chúng ta cùng uống thật sảng khoái.”
Lưu Đóa cả giận nói “Cậu còn vị thành niên, uống cái gì?”
Dương Đình Nhất cười cười, động tác lơ đãng, Dương Đình Nhất mới chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi nhưng lại mang dáng vẻ trưởng thành đầy mị lực “Tôi uống rượu còn lợi hại hơn cả bia, cô có muốn thử không?”
Lưu Đóa phát ra âm thanh cười nhạo, không nói gì, ngồi xuống cầm đũa ăn mì xào, cô thật sự rấtđói, rấtnhanh đã ăn hết bát mì. Ăn xong cũng không để ý đến phản ứng của Dương Đình Nhất, mở một lon bia, một mình chậm rãi uống.
Thấy cô uống liền mấy ngụm, Dương Đình Nhất cũng mở một lon, đưa tới cụng lên lon bia của cô “Cạn ly ”
Lưu Đóa tâm tình vốn đang bực bội, lòng háo thắng trỗi dậy, không ngừng uống hết ngụm này đến ngụm khác, chớp mắt đã gần cạn lon, lại bị Dương Đình Nhất đoạt lại “Cứ uống như thế không tốt đâu, cô kiềm chế một chút.”
“Muốn uống thì uống, không uống thì cút.” Lưu Đóa đoạt lấy lon bia, cảm giác bực bội tối hôm qua lại tới, cảm giác bất lực khiến cho cô chỉ muốn gây tê chính mình. Từ nhỏ đến lớn, cô liều mạng cố gắng như vậy, cũng là bởi vì tất cả mọi người đều nói với cô, chỉ cần ngươi cố gắng học tập, sẽ không chịu bạc đãi.
Cô vẫn luôn vì thế mà cố gắng cho tới tận bây giờ, lúc đi học luôn đứng tɾong top đầu, là học trò cưng của tất cả thầy cô. Nhưng hôm nay, vị trí đứng đầu chuyên ngành mà cô khổ cực có được, thế mà không bằng một câu nói của người khác, cứ như thế đem tiền đồ của cô mai táng, cô không cam tâm, một chút cũng không cam tâm.
“Chuyện gì khiến cô tức giận như vậy? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ cho cô lời khuყên. Dù sao kinh nghiệm cuộc sống của tôi cũng nhiều hơn cô.” Đây là lời nói thật, Dương Đình Nhất xuấtthân hào môn gia đình phú quý, từ nhỏ bị ba mẹ quá độ cưng chiều, đương nhiên xem hắn như người nối nghiệp, từ nhỏ đã bị ba mình mang theo bên người, chuyện tốt xấu gì cũng đã thấy qua, gặp người dối trá cũng không ít. “Nói ra tôi giúp cô phân tích, nói không chừng còn có thể giúp cô tìm ra cách giải quyết.”
“Không cần cậu giúp, đi nhanh đi.” Lưu Đóa đem lon bia phú nhị lớn như cậu không tầm thường có phải không? Kẻ có tiền có thể ngang nhiên cướp đoạt mọi thứ của người khác, phải không? Bốn năm qua tôi khổ cực cố gắng, dựa vào cái gì chỉ một câu nói của mấy người liền có thể lấy đi, dựa vào cái gì? ”
Lưu Đóa càng nói càng kích động, cô đứng lên, lại bị hắn dùng sức ôm thật chặt vào tɾong ngực, hôn lấy.
“Hu hu” cô càng giãy giụa, Dương Đình Nhất ôm càng chặt, đến cuối cùng, Lưu Đóa không động nữa, lời cũng nói không nói được ra miệng, chỉ có thể ưm ưm mơ hồ không nghe rõ.
Thấy cô đã bình tĩnh lại, Dương Đình Nhất chuẩn bị buông cô ra, không ngờ, Lưu Đóa lại ôm chặt lấy cổ của hắn, chủ động đưa lưỡi liếm láp môi của hắn. Giống như bắt được cái phao cứu mạng cuối cùng, không muốn buông tay.

Bình luận (0)

Để lại bình luận