Chương 18

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 18

Đây là đêm cuối cùng trước khi cậu rời đi, cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại thiếu gia, vì vậy Nịnh Bảo đã thẳng thắn thú nhận tất cả tội lỗi của mình với thiếu gia, Nịnh Bảo biết rằng thiếu gia nhất định sẽ nghe thấy những gì mình nói.
Sau khi thú nhận tất cả tội lỗi, Nịnh Bảo lại khóc và xin lỗi một lần nữa: “Thiếu gia … Em xin lỗi … Nịnh Bảo đã làm rất nhiều điều xấu với anh, em thực sự xin lỗi, Nịnh Bảo không cầu xin anh tha thứ, Nịnh Bảo sẽ tự mình rời đi, em sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt thiếu gia, khiến anh chán ghét. ”
“Đây là lần cuối cùng Nịnh Bảo làm điều này…”
“Thiếu gia, anh có cho rằng Nịnh Bảo thật đáng kinh tởm không…”
Chỉ cần tưởng tượng, khi mình đang hôn mê và không thể cử động, một người đàn ông đáng khinh nào đó chọc dươиɠ ѵậŧ xấu xí vào mặt mình, không cần nghĩ cũng biết lúc đó bản thân sẽ cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
Nịnh Bảo biết rằng mình là người đàn ông đáng khinh đó, còn thiếu gia chắc hẳn đang cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Nịnh Bảo cười khổ rồi bò từ trên mặt thiếu gia xuống, sau đó đi lấy khăn lau hết da^ʍ thuỷ trên mặt giúp thiếu gia: “Thật xin lỗi thiếu gia, Nịnh Bảo đã khiến anh cảm thấy buồn nôn, sau này em sẽ không … thật sự sẽ không làm vậy nữa… bởi vì Nịnh Bảo sẽ đi … ”
Nịnh Bảo đã tìm được một công ty chuyển nhà và cậu dự định sẽ chuyển đến sống ở một thành phố khác, bởi vì cậu cảm thấy rằng chỉ cần ở lại thành phố này, cậu sẽ luôn nhớ đến thiếu gia.
Nếu cậu tiếp tục ở lại đây, một ngày nào đó khi thiếu gia tỉnh lại, anh sẽ sớm tìm được cậu, có thể thiếu gia sẽ gọi cảnh sát, sau đó bắt cậu ấy rồi tống vào tù, những điều cậu làm đã đủ cấu thành tội phạm rồi.
Nịnh Bảo cũng định không đi học lớn học nữa, hiện tại cậu còn chưa lo nổi chuyện cơm ăn áo mặc, sau khi tìm được công ty chuyển nhà thì cậu chỉ còn mấy chục đồng, căn bản là không đủ trang trải học phí và sinh hoạt phí, cậu phải tìm công việc mới mới được.
Ngày hôm sau, thời hạn một tuần đã thỏa thuận với lão quản gia đã đến.
Nịnh Bảo không định từ biệt thiếu gia, cậu kéo vali nói với lão quản gia một tiếng, định trực tiếp rời đi.
Lão quản gia nói sẽ trả tiền công cho cậu: “Cậu đi với tôi, tôi sẽ trả tiền mặt cho cậu.”
Thực ra, Nịnh Bảo rất xấu hổ khi hỏi tiền lương, nhưng trên người cậu chỉ còn vài chục đồng, nếu không nhận tiền lương, cậu thật sự sẽ chết đói mất.
Nịnh Bảo ngoan ngoãn đi theo lão quản gia lấy tiền công.
Nhưng cậu vừa đi vừa cảm thấy rất kỳ quái: “Vì sao lại phải vào phòng ngủ của thiếu gia để lấy tiền công?”
Nịnh Bảo thận trọng dừng lại, lúc này cậu không muốn đối mặt với thiếu gia.
Lão quản gia quay đầu nhìn Nịnh Bảo: “Tiền ở trong phòng ngủ của thiếu gia, mau vào đây.”
Nịnh Bảo không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo.
Sau khi vào phòng ngủ của thiếu gia, lão quản gia chỉ vào gầm giường của thiếu gia nói: “Dưới giường có một cái hộp, tiền đều để ở trong đó.”
Lão quản gia đã lớn tuổi, không thể cúi xuống, vì vậy Nịnh Bảo phải tự cúi xuống gầm giường lấy chiếc hộp ra.
Đúng lúc cậu đang chuẩn bị lấy tiền công ở dưới giường thì lão quản gia đột nhiên đi ra ngoài, khóa trái cửa lại.
Nịnh Bảo nhận ra mình bị lừa, cậu vội vàng chạy tới đập cửa: “Quản gia, sao ông lại khóa cửa, ông mau mở cửa ra.”
Nịnh Bảo nghĩ rằng quản gia có thể đã biết được những việc mà mình đã làm với thiếu gia nên đã khóa trái cửa lại đề phòng cậu bỏ chạy, chắc hẳn lúc này quản gia đã gọi điện cho cảnh sát, yêu cầu cảnh sát đến bắt cậu.
Sự việc đã bại lộ, Nịnh Bảo đành phải thừa nhận: “Nịnh Bảo sẽ chủ động tự thú, xin ông hãy mở cửa ra.”
Trong lúc Nịnh Bảo không ngừng đập cửa, thiếu gia trên giường đột nhiên ngồi dậy.
Nịnh Bảo quay đầu lại, thấy thiếu gia đã có thể tự mình ngồi dậy trên giường, cậu sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất, đôi mắt xinh đẹp tròn xoe đầy vẻ kinh sợ.
Nhìn thấy thiếu gia đang đi về phía mình, Nịnh Bảo hoảng sợ lùi ra sau, nhưng lưng cậu đã dựa vào cửa rồi, cậu không còn chỗ nào để trốn nữa.
Nịnh Bảo biết mình đã không thể trốn tránh nữa, cậu sợ hãi ôm đầu, khóc lóc cầu xin: “Đừng đánh tôi… đừng đánh tôi…”

Bình luận

Để lại bình luận