Chương 18

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 18

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“DỪNG TAY!”
Tiếng gầm của Lục Thời Gia vang lên như sấm nổ. Trần Mạn Mạn giật mình, buông tay ra. Thời An nhân cơ hội thoát khỏi nanh vuốt của cô ta, lao thẳng vào lòng Lục Thời Gia vừa mới bước tới.
“Ba ơi! Hu hu… Dì này đánh con! Dì ấy kéo tóc con đau quá! Dì ấy còn cởi truồng dọa con nữa!”
Thời An ôm chặt chân Lục Thời Gia, nước mắt nước mũi tèm lem, ngón tay nhỏ xíu chỉ thẳng vào mặt Trần Mạn Mạn đang đứng trân trối trong bộ đồ lót gợi cảm.
Cảnh tượng trước mắt khiến ba người đàn ông (Lục Thời Gia, Tống Dương và cậu trợ lý) đứng hình. Trần Mạn Mạn – siêu mẫu hàng đầu, đang gần như khỏa thân, đầu tóc rũ rượi, vẻ mặt hung dữ.
Lục Thời Gia nhanh chóng cởi áo vest, trùm lên người Thời An, che kín cô bé lại, rồi bế bổng cô lên. Ánh mắt anh nhìn Trần Mạn Mạn không còn là sự lạnh lùng thường ngày nữa, mà là sự chán ghét và ghê tởm tột độ.
“Cút ra ngoài! Ngay lập tức!”
Trần Mạn Mạn lúc này mới nhận ra tình cảnh thê thảm của mình. Cô ta vội vơ lấy chiếc váy che thân, mặt đỏ bừng vì nhục nhã, nhưng vẫn cố gân cổ lên cãi:
“Thời Gia! Anh nghe em giải thích! Con ranh này nó trốn dưới gầm giường quay lén em! Nó là đồ mất dạy!”
“Câm mồm!” Lục Thời Gia quát, sát khí tỏa ra ngùn ngụt, “Cô dám gọi con gái tôi là con ranh? Cô dám động vào nó? Tống Dương! Gọi bảo vệ lên đây, tống cổ cô ta ra khỏi tòa nhà. Và thông báo cho luật sư, tôi muốn kiện cô ta tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp và hành hung trẻ em!”
“Anh… anh vì một đứa con hoang mà đối xử với em như thế sao?” Trần Mạn Mạn gào lên trong tuyệt vọng.
“Nó không phải con hoang. Nó là bảo bối của tôi. Còn cô, từ nay về sau, đừng hòng bước chân vào Lục Thị nửa bước. Biến!”
Trần Mạn Mạn bị hai bảo vệ to lớn lôi xềnh xệch ra ngoài, tiếng la hét chửi bới vang vọng khắp hành lang.
Lục Thời Gia đóng cửa phòng, bế Thời An ngồi xuống ghế sofa. Anh gạt những sợi tóc rối bời trên trán cô, nhẹ nhàng kiểm tra da đầu cô.
“Có đau lắm không? Ba xin lỗi, ba về muộn.” Anh nhập vai “người cha” một cách hoàn hảo.
Thời An thút thít, dụi đầu vào ngực anh, nhưng khóe môi lại lén lút cong lên một nụ cười ranh mãnh. Đáng đời mụ phù thủy!
“Ba ơi, con không sao. Nhưng mà dì ấy hung dữ quá, con sợ.”
“Đừng sợ. Có ba ở đây rồi, không ai dám làm hại con nữa.” Anh hôn lên trán cô, ánh mắt dịu dàng đến tan chảy.
Sau khi bình tĩnh lại, Thời An trượt xuống khỏi đùi anh, đi đến góc phòng ngồi thu lu, mặt xụ xuống.
Lục Thời Gia ngạc nhiên, đi tới ngồi cạnh cô: “Sao thế? Vẫn còn giận à?”
Thời An ngước đôi mắt ầng ậng nước lên, chỉ tay vào ngực anh: “Anh ngốc lắm! Em không sợ bị đánh. Em giận vì cô ta cứ bám lấy anh! Em ghét cô ta! Em không muốn anh cười với cô ta, không muốn anh nhìn cô ta!”
Lục Thời Gia sững sờ. Sự ghen tuông trẻ con nhưng lại chân thành đến đau lòng này của cô khiến tim anh rung động mạnh mẽ. Anh bật cười, kéo cô vào lòng, siết chặt.
“Ngốc quá. Trong mắt anh chỉ có mỗi em thôi. Những người phụ nữ khác, đối với anh chỉ là không khí.”
“Hứa đi!” Cô bé đưa ngón tay út ra.
“Hứa!” Anh móc tay với cô, đóng dấu bằng một nụ hôn lên ngón tay nhỏ xíu.

Đêm đó, Lục Thời Gia phải ở lại công ty giải quyết nốt đống công việc tồn đọng. Thời An ngoan ngoãn ngồi vẽ tranh bên cạnh.
Đồng hồ điểm 10 giờ tối.
Ánh đèn văn phòng vẫn sáng trưng. Trong không gian tĩnh lặng, cơ thể bé nhỏ của Thời An lại bắt đầu biến đổi.
Chỉ trong chốc lát, “Bánh ngọt nhỏ” biến mất. Thời An 17 tuổi xuất hiện, trần trụi hoàn toàn vì bộ quần áo trẻ con đã bị rách toạc.
Làn da trắng sứ phản chiếu ánh đèn neon từ cửa sổ kính sát đất, tạo nên một vẻ đẹp ma mị, hư ảo. Những đường cong hoàn hảo của thiếu nữ phơi bày trọn vẹn trước mắt Lục Thời Gia.
Anh nuốt nước bọt, vội vàng quay mặt đi, ném cho cô chiếc áo sơ mi dự phòng của mình.
“Mặc vào đi. Coi chừng cảm lạnh.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận