Chương 18

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 18

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Mùi Hương Của Thú Dữ
Trần Hương lật đật mang thau nước ra. Hắn đứng đó, mặt đen như đít nồi, cọ cọ đế giày vào đám cỏ. Hắn rửa tay, rửa giày, rồi… hắn mỉm cười.
Một nụ cười thay đổi 180 độ. Hắn bước vào nhà, cất giọng sang sảng, đầy vẻ lễ phép: “Chào bà! Cháu là Liêu Thuận, huấn luyện viên của Trần Dương ạ. Cháu đưa em Hương về.”
Bà nội sáng mắt lên. “Ối! Huấn luyện viên! Mời cậu vào, mời cậu vào! Trời ơi, quý hóa quá! Trần Hương, rót nước cho thầy!”
Liêu Thuận ung dung ngồi xuống chiếc ghế đẩu ọp ẹp. Hắn cao lớn đến mức chiếc ghế như sắp gãy. Hắn bắt đầu nói chuyện, giọng điệu ấm áp, ân cần. Hắn khen Trần Dương thông minh, chăm chỉ, có tố chất.
Bà nội mừng rỡ, bắt đầu sụt sùi. Bà kể lể về hoàn cảnh gia đình. Nợ nần. Bố mẹ đi làm xa. Trần Hương phải nghỉ học.
Trần Hương đứng trong góc tối, trái tim cô lạnh như băng. Hắn diễn quá giỏi. Một con sói đội lốt cừu.
“Trời tối rồi.” Bà nội nắm lấy tay hắn. “Cậu ở lại đây đêm nay nhé. Ngủ phòng thằng Dương ấy. Chăn đệm sạch sẽ cả, con Hương nó mới giặt phơi.”
Máu trong người Trần Hương như đông lại. Cô muốn hét lên “Không!”
Liêu Thuận mỉm cười ấm áp. “Dạ, phiền bà quá ạ. Cháu cảm ơn bà.”
Tim Trần Hương vỡ nát.
Cô lủi thủi đi vào phòng Trần Dương. Căn phòng nhỏ xíu, chỉ đủ kê một cái giường và một cái bàn học cũ. Mùi ẩm mốc, mùi long não. Cô run rẩy trải tấm chăn.
Cô cảm nhận được hơi nóng sau lưng trước khi hắn bước vào.
Hắn đứng ngay cửa, lấp kín lối ra. Hắn đã cởi áo khoác, chỉ còn mặc chiếc áo phông đen bó sát.
“Phòng ốc sạch sẽ đấy.” Hắn nói, giọng đã trở lại vẻ thô ráp thường ngày.
Cô đứng im, không dám quay lại.
“Anh đi tắm.” Hắn nói. “Tắm xong, em qua đây.”
Bàn tay hắn đặt lên eo cô, siết nhẹ. “Nếu em không qua, anh sẽ qua phòng bà… nói chuyện. Kể cho bà nghe em ‘cảm ơn’ anh thế nào.”
Mối đe dọa không thể rõ ràng hơn.
Cô tắm trong nước mắt. Cô mặc vào người chiếc áo ngủ cũ kỹ, rộng thùng thình, nhưng nó bằng vải cotton mỏng. Và cô không dám mặc áo ngực.
Cô run rẩy bước vào phòng hắn. Hắn đã tắm xong. Hắn không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần đùi boxer. Hắn nằm trên giường, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
“Lại đây.”
Cô đứng như trời trồng ở cửa, hai tay vặn vẹo. “Huấn luyện viên… ở đây… tường mỏng lắm… Bà nội… ngay phòng bên cạnh…”
“Anh biết.” Hắn nhếch mép. “Lại đây. Anh hứa sẽ không ồn ào.”
Hắn nói dối. Hắn luôn luôn nói dối.
Nhưng cô sợ hắn làm phiền bà. Cô lết từng bước đến bên giường.
Ngay khi cô vừa tới đủ gần, hắn kéo giật cô ngã xuống giường. Hắn đè lên người cô.
“Kêu nhỏ thôi.” Hắn nghiền nát môi cô bằng một nụ hôn.
Bàn tay hắn luồn vào trong áo ngủ, thô bạo xoa nắn. “Vẫn mềm.” Hắn lẩm bẩm. “Mềm đến mức tao muốn cắn nát.”
“Đừng…” Cô rấm rứt. “Sẽ… sẽ nghe thấy… A…”
“Nghe thì sao?” Hắn kéo toạc áo ngủ của cô lên, để lộ hai bầu vú căng tròn. “Em là của anh. Sớm muộn gì bà em cũng phải biết.”
Hắn cúi đầu, hàm râu cứng cọ vào da thịt cô. Hắn ngậm lấy một bên núm vú. Hắn không mút. Hắn hút. Hắn hút mạnh như muốn rút cạn sinh lực của cô.
“A…!” Cô cắn chặt môi, không dám phát ra tiếng.
“Kêu đi, em yêu.” Hắn chuyển sang bên kia, giọng nói dâm đãng. “Kêu nhỏ thôi. Kêu cho một mình anh nghe.”
Hắn hôn xuống bụng cô. Hắn kéo phăng chiếc quần lót mỏng của cô.
“Không! Ở đây không được!” Cô hoảng loạn kẹp chặt hai chân.
“Không được à?” Hắn cười gằn. Hắn dùng đầu gối, dễ dàng tách hai chân cô ra. “Tao lại đặc biệt thích làm những thứ ‘không được’.”
Hắn vùi mặt vào giữa hai chân cô. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào nơi nhạy cảm nhất.
Hắn liếm.
Một đường liếm dài, từ khe mông, dọc theo khe lồn, lên đến hạt thịt viên đang run rẩy.
“Đừng…!” Trần Hương oằn mình, cắn vào mu bàn tay mình để không hét lên.
Hắn không chỉ liếm. Hắn mút lấy hạt trân châu, hắn dùng lưỡi tách hai cánh môi mọng nước ra, hắn ăn cô như một con thú đói.
Tiếng giường “kẽo kẹt… kẽo kẹt…” vang lên trong đêm. Tiếng thở dốc của hắn. Tiếng “ụt ụt” dâm đãng của miệng hắn.
Cô co giật. Bắn ra. Nước dâm trào ướt cả mặt hắn.
Hắn ngẩng lên, liếm mép. Hắn cởi phăng quần, đè cô xuống.
“Nào, em yêu. Bám chặt vào. Kêu nhỏ thôi.”
Hắn đâm vào.
“Ư…!” Tiếng thét của cô bị chặn lại trong cổ họng, biến thành một tiếng nấc nghẹn ngào.
Tiếng giường kẽo kẹt ngày càng nhanh.
“Huấn luyện viên… chậm… chậm thôi…” Cô khóc. “Bà… bà sẽ… A…”
“Đệt.” Hắn chửi. Tiếng giường ồn quá.
Hắn đột ngột rút ra. Hắn bế thốc cô dậy, ép cô đứng dựa vào bức tường đất lạnh ngắt. Hắn nhấc một chân cô lên, gác lên vai hắn.
Hắn đâm vào. Mạnh bạo.
“Thế này thì không có tiếng giường.” Hắn gầm gừ vào tai cô, vừa thúc vừa nói. “Nói! Cặc của ông đây có sướng không? Sướng hơn cái giường rách này không?”
Cô chỉ biết nức nở, bám vào vai hắn, móng tay cào vào làn da hắn.
“Nói!” Hắn thúc một cú làm cô lịm đi.
“… Sướng… sướng…”
Hắn thúc như điên, cho đến khi cô co giật thêm lần nữa, hắn mới gầm lên, bắn đầy vào trong cô.

Bình luận (0)

Để lại bình luận