Chương 18

Trên bàn ăn Trịnh Bạch Ngọc cảm thấy mình đã ngà ngà say, đối tác là người cũ nên hiểu rõ tính tình nhau, bọn họ quyết định không buông tha cho Trịnh Bạch Ngọc giống như mấy lần trước.
Uống một lượt mấy ly rượu trắng, Trịnh Bạch Ngọc cũng cảm thấy cổ họng mình sắp bốc cháy.
Tửu lượng tốt thì sao chứ, mấy lão nam nhân trên bàn ăn này có người nào dễ dàng đâu.
Như giám đốc Hà chủ công ty xây dựng ngày xưa cũng chỉ là một kĩ sư quèn, trầy trật hơn 20 năm mới bắt đầu tạo dựng được tên tuổi, sau đó nhờ uy tín mà được chính phủ hổ trợ nên mới ngày càng phát triển.
Còn như sếp Cao, chủ của công ty đầu tư du lịch thời trẻ cũng gần như bán mạng trên bàn rượu mới có cơ hội trở mình.
Cho nên nói những người ở đây đều bán mạng để vươn lên cao như nhau cả.
Mà cái bọn họ xem trọng Trịnh Bạch Ngọc ở chổ còn nhỏ nhưng có phong thái làm việc như người đã lăn lộn trên mười năm. Bọn họ lăn lộn bao nhiêu năm biết được bộ mặt đen tối của người với người, họ cũng chẳng buồn chơi trò quy tắc ngầm.
Trong làm ăn không có kẻ thù chỉ có lợi ích. Mà lợi ích đến từ Trịnh Bạch Ngọc cũng không hề tệ.
Mà Trịnh Bạch Ngọc luôn tỏ ra mình là con cháu cần học hỏi, ai mà không thích?
Trịnh Bạch Ngọc ra ngoài đi vệ sinh sẵn tiện lén lút nhắn tin cho Phương Sở tiện đường đến đón mình.
Đứng nép vào góc khuất cô tìm điếu thuốc trong túi xách. Đóm lửa nhỏ chợt lóe lên trong màn đêm như xua đuổi đi cơn gió lạnh trong lòng.
Trịnh Bạch Ngọc không nghiện thuốc lá, chỉ khi nào cần xua đi nỗi phiền lòng mới hút một điếu. Đêm nay vô tình nghe được vài tin tức khiến trong lòng có chút….. chua chát
Cô đứng xoay lưng về phía hành lang, trong đầu đang nghĩ lại chuyện chú Cao nói khi nãy nên không chú ý đến người đang đứng gần đó. Đến khi bên kia vang lên tiếng bật lửa mới khiến cô chú ý. Không ngờ hóa ra là người quen.
Hàn Cẩn Du nhìn thấy Trịnh Bạch Ngọc trước khi cô tiến đến hành lang, không ngờ cố tình tìm cô 6 năm mãi không thấy, không cố ý lại nhìn thấy nhau. Dư vị này vốn không thoải mái.
Lần thứ hai anh nhìn thấy cô hút thuốc. Ngón tay trắng nõn kẹp điếu thuốc, đôi môi đỏ mộng khiến người ta say mê, cô vẫn thế chỉ là ngày càng thành thục quyến rũ.
Bộ quần áo công sở đứng đắn cũng không thể che giấu hết vẻ đẹp đó. Hàn Cẩn Du từng rất say mê vẻ đẹp này mà vứt bỏ rất nhiều quy tắc.
“anh đứng đó bao lâu rồi?” -Trịnh Bạch Ngọc là người lên tiếng trước, cô nhả một hơi thuốc rồi vùi điếu thuốc vào thùng rác. Xoay người dựa vào tường đứng đối diện Hàn Cẩn Du như chờ câu trả lời.
“trước khi em đến không lâu.”
“em nghe nói bên Bắc Kinh không ổn lắm.”
“chuyện nhỏ thôi.”
“cũng nghe nói anh sắp đính hôn.”
Hàn Cẩn Du ừm nhẹ một cái xem như câu trả lời, có điều thoáng chốc không khí như đông cứng lại. Ánh mắt không lộ ra nửa điểm vui vẻ.
“chúc mừng anh”
“……”
Hàn Cẩn Du không muốn trả lời nên Trịnh Bạch Ngọc không tiện hỏi thêm. Cô đành lấy cớ quay lại bàn công việc để rời đi.
Hàn Cẩn Du vẫn không đáp, chỉ nhìn theo bóng cô đi về phòng bao cuối dãy hành lang. Cho đến khi không còn nhìn thấy.
Hàn Cẩn Du không hề nói đêm nay vì sao anh đến đây. Cũng không cho cô biết những điều anh cất giấu trong lòng.
Bên phía Bắc Kinh đúng là đang không ổn. Gia tộc bắt đầu chọn lựa gia chủ mới, phân chia lại tài sản. Các chi cũng bắt đầu tung mánh lới tranh đấu ẩn giấu nhiều năm.
Mà Hàn Cẩn Du dù có nhà họ Tề đứng ở phía sau cũng vất vả chống đỡ. Chiêu bài đưa ra là liên hôn, cũng giống như các gia tộc khác muốn đứng vững thì phải lôi kéo thế lực có lợi về phía mình.
“Còn chưa nói với cô ta à?”
Trịnh Tú bất ngờ xuất hiện, nhìn Hàn Cẩn Du đánh giá một hồi. Đúng là bạn mình có khác, chật vật vì tình nhưng vẫn giữ vững phong thái như không có gì xảy ra.
Nếu không phải quen biết nhiều năm, nhìn thấy trong mắt đầy vẻ tâm sự kia thì anh ta cũng tin Hàn Cẩn Du hoàn toàn không nuối tiếc gì với Trịnh Bạch Ngọc.
“Không nghĩ rằng có một ngày cậu sa vào lưới tình. Nếu đã không muốn thì sao không giành lấy?”
Thật ra Hàn Cẩn Du cũng không biết mình đang phân vân chuyện gì. Nếu nói anh luyến tiếc một người phụ nữ thì không bằng nói anh ta luyến tiếc địa vị. Bản thân anh ta không có sự lựa chọn nào khác ngoài vứt bỏ tình cảm trong lòng. Hay đúng hơn thứ tình cảm đó không đủ để anh đánh đổi.
Anh không giống Mạc Đông Quân hay Trịnh Tú. Mạc Đông Quân dám bỏ ngoài tai hay dư luận để toàn tâm toàn ý với Giang Cảnh Thiên, dù cho chị ấy từng có một hôn nhân đổ vỡ, không sợ gia tộc chèn ép vì hậu thuẫn của ông bà nội vững chắc, ngoài ra anh ấy cũng tự mình tạo dựng một đế chế riêng tránh mưa tránh gió, ai dám nói anh một tiếng sai hay đúng?
Trịnh Tú thì khác hẳn, vô tâm vô phế thành thục làm một tay chơi không tranh đua quyền lực, một lòng phò tá anh trai. Gia tộc không quản hay đúng hơn không dám quản. Anh trai của Trịnh Tú lại xem em trai mình như bảo bối, chỉ cần em trai muốn thì anh ta sẵn lòng nhường lại.
Còn Hàn Cẩn Du thì trái ngược, nhìn thì phong quang một đường thuận lợi nhưng gia tộc rối ren chỉ biết giành quyền lợi. Kể từ lúc ba anh sắp buông tay rời khỏi vị trí gia chủ đã nhìn thấu một màn gió tanh mưa máu sắp xảy ra.
Mà Hàn Cẩn Du định sẵn sẽ cuốn vào đó không thể thoát ra. …..
Trịnh Bạch Ngọc trở lại liền cùng đối tác uống thêm vài ly sau đó cùng nhau rời khỏi. Bên ngoài trời bắt đầu lất phất mưa phùn, khách sáo tiễn từng người lên xe, cô đứng yên tại chổ nhìn vào màn mưa. Chưa có ý định rời khỏi, lại không giống như đang đợi ai đó.
“Cần anh đưa em một đoạn không?”
Hàn Cẩn Du đứng bên cạnh nhàn nhạt hỏi. Trịnh Bạch Ngọc không nghĩ anh còn ở đây, cũng không nhìn thấy phía sau anh có người. Trong lòng có nghi vấn cũng không tiện hỏi. Chỉ đứng im lặng nhìn Hàn Cẩn Du không nói.
Hàn Cẩn Du cảm thấy trên gương mặt Trịnh Bạch Ngọc thứ đẹp nhất chắc chắn là đôi mắt.
Ngày trước mỗi ánh mắt cô nhìn anh đều trong trẻo, trong đôi mắt ấy toàn bộ đều có bóng hình anh.
Khi vui vẻ liền lộ lên chút nét tinh ranh không che giấu, khi buồn cũng là vẻ rưng rưng yếu đuối.
Duy chỉ có ánh mắt mơ màng nhìn vào khoảng không mỗi khi động tình lại khiến Hàn Cẩn Du mê đắm.
Đôi lông mi cũng dài, mỗi khi bàn tay anh che mắt liền bị đôi mi quét nhẹ vào lòng bàn tay như lông vũ vuốt qua.
Hàn Cẩn Du từng nhìn thấy rất nhiều người đẹp, người đẹp hơn cô nhiều vô số nhưng mấy ai khiến anh khó lòng quên chỉ vì một đôi mắt? Giờ đây cô nhìn anh tuy không hờ hững nhưng bóng dáng anh cũng không còn là duy nhất nữa. Hàn Cẩn Du có chút buồn bực vô cớ.
Trịnh Bạch Ngọc trước đây là món pha lê dễ vỡ khiến anh nâng niu trong tay, giờ đây lại là viên minh châu chói mắt anh không thể nắm trong tay, cô đứng một mình cũng không khiến vẻ đẹp ấy bị lu mờ.
Một chiếc xe hơi dừng lại trước mặt hai người họ, người trên xe bung ô đi đến bên cạnh Trịnh Bạch Ngọc, ánh mắt bị dù che giấu cũng dần hiện ra, áo khoác được anh ôm trong tay khoác lên người Trịnh Bạch Ngọc, lại như thói quen cài lại cúc áo cho cô, cử chỉ chăm sóc giống như đã quen thuộc không biết bao nhiêu lần.
“Xong chưa em?”
Phương Sở thấy cô đang ngẩn người nhìn anh liền ôn nhu hỏi cô, lời nói đầy vẻ cưng chiều.
Trịnh Bạch Ngọc gật gật đầu, phản ứng có chút chậm chạp.
“say à? Khó chịu không, trên xe có thuốc giải rượu.”
Phương Sở nhìn phản ứng của cô cộng thêm mùi rượu nhàn nhạt trên người liền biết cô có dấu hiệu muốn say, cầm lấy túi xách cô đang mang đeo lên người, một tay cầm ô một tay nắm lấy tay cô, cử chỉ thân mật tự nhiên.
Trịnh Bạch Ngọc cong môi cười, để mặc anh nắm lấy tay mình.
Một màn này Hàn Cẩn Du thu hết vào trong mắt không chút bỏ sót. Bấy giờ anh mới biết hóa ra phản ứng của cô từ nãy đến giờ là do say rượu.
Phương Sở cúi người hỏi nhỏ vào tai Trịnh Bạch Ngọc
“đây là…?”
Trịnh Bạch Ngọc vì say rượu nên bắt chước anh nhỏ giọng trả lời
“Hàn Cẩn Du đó”
Phương Sở bật cười khe khẽ. Sau đó nhìn về người đang đứng trước mặt
“Chào Hàn gia. Tôi là Phương Sở. Nghe danh đã lâu.”
Hàn Cẩn Du gật đầu như đã biết, chỉ nhìn chằm chằm vào Trịnh Bạch Ngọc đang ngây ngốc đứng một bên. Anh trầm giọng hỏi
“Bạch Ngọc, không sao chứ?”
“ừm. Không sao, em đi đây.”
Đứng nãy giờ dưới màn mưa, không khí lạnh cũng khiến cho đầu óc thanh tỉnh một chút, cô mỉm cười đáp lại.
Hàn Cẩn Du còn muốn hỏi tiếp liền gọi tên cô nhưng cô đã kịp ngăn lại.
“Cẩn Du, nếu 6 năm qua chỉ cần một lần anh đứng trước mặt em nói anh cần em, nhất định em có thể bỏ mặc hết tất cả, dù chỉ làm một cái bóng bên cạnh anh em cũng cam lòng. Em hèn mọn vì thứ tình cảm này nhưng lại không có tư cách ở lại nên vừa không hy vọng anh tìm đến, lại vừa hy vọng anh tìm đến.”
“Cẩn Du cho đến khi gặp nhau ở bệnh viện em mới biết tình cảm của em không đủ để giữ chân anh.”
“Cẩn Du em thật sự quý trọng năm đó. Nhưng em đã quyết định bước ra khỏi quá khứ, chỉ bởi vì có người thật lòng đưa một tay ra nắm lấy tay em.”
“Cẩn Du, giới thiệu với anh đây là Phương Sở, người đàn ông của em.”
“Hy vọng cuộc sống về sau như anh mong muốn, tiền đồ như gấm. Cẩn Du, tạm biệt.”
Lần này Trịnh Bạch Ngọc nắm lấy tay Phương Sở kéo anh đi, Phương Sở cẩn thận che ô cho Trịnh Bạch Ngọc lên xe, cũng mặc kệ ô không che đủ người anh, áo cũng ướt hết một mảng.
Trước khi Phương Sở lên xe chỉ nhàn nhạt gật đầu nhìn Hàn Cẩn Du rồi lái xe rời khỏi.
Duy nhất chỉ có anh ta biết rằng bản thân đang vui sướng đến mức nào. Lòng thù địch cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Lòng bàn tay đang nắm chặt của Hàn Cẩn Du gồng đến mức nổi gân xanh.
Trịnh Tú nhìn thấy hết màn này chỉ thở dài bất lực.
Đêm mưa như gột rửa hết những bụi bặm, cũng giống như xóa sạch dấu vết năm tháng xưa cũ.
Một người tiến về phía trước, một người vĩnh viễn không còn đường quay đầu.
****************

Bình luận

Để lại bình luận