Chương 180

Lúc Dận Kỳ lên bốn, Hoàng đế mới xác thực chuyện Dận Kỳ thông minh sáng dạ.
Nếu hỏi sao Hoàng đế phát hiện Dận Kỳ đặc biệt.
Một là tính cách của hắn thâm trầm kín đáo, tất cả tình yêu và sự dịu dàng của hắn đều dành cho Đoan Tĩnh, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đương nhiên hắn sẽ chú ý đến nhi tử bảo bối duy nhất của họ mọi nơi mọi chỗ.
Nhưng lúc đầu, hắn chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thông minh hơn những đứa bé khác thôi, hắn cũng không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc.
Hắn tự nhận trí tuệ và mưu kế của bản thân vô song, hài tử của hắn đứa nào cũng thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên nhi tử của hắn và Đoan Tĩnh cũng không tệ được.
Thứ hai là đứa nhỏ này đã hiểu chuyện từ rất sớm, nó biết nói chuyện và đi đứng sớm hơn hài tử bình thường.
Hắn nhớ đến lời Lưu Thanh Phương từng nói, huyết mạch của họ hàng gần nhau dễ phát triển theo hai hướng cực đoan, một là vô cùng ngu dốt, hai là thông minh xuất sắc.
Hiển nhiên, ông trời phù hộ, con của hắn phúc trạch thâm hậu, không hổ là con của rồng.
Nhưng điều khiến Hoàng đế phát hiện điểm bất thường là đứa nhỏ này sau khi nói chuyện được, thỉnh thoảng sẽ nói ra những lời lẽ khiến người khác kinh ngạc.
Khi đó, Dận Kỳ mới vừa được bốn tuổi.
Hoàng đế mới vừa nhận được đống đồ chơi nước khác tiến cống, bên trong có một tấm gương vô cùng lớn, hắn hưng phấn sai người chuyển đến cho Đoan Tĩnh.
Hoàng đế ôm Đoan Tĩnh, đứng trước gương, nhìn khuôn mặt tinh xảo rõ nét của nàng trong gương, nhịn không được hôn nàng mấy cái, ngọt ngấy nói, “Kiểu Nhi, chiếc gương rõ nét này mới có thể soi rõ gương mặt xinh đẹp của nàng.
Đoan Tĩnh nhỏ nhắn xinh tươi, dựa vào ngực hắn mỉm cười dịu dàng.
Dận Kỳ đang ngồi bên dưới tấm thảm, ngoan ngoãn chơi đùa món đồ chơi trong tay mình, đây là thứ đồ Hoàng đế thuận tay đưa cho nó, chẳng bao lâu sau đã bị nó mở được.
“Đáng tiếc để làm được một chiếc kính thế này quá khó, bằng không trẫm đã lắp toàn bộ gương lên những nơi Kiểu Nhi thường hay đi trong cung rồi.”
Qua nhiều năm chung sống, Hoàng đế càng ngày càng thành thạo trong việc nói mấy lời âu yếm, cũng càng ngày càng yêu Đoan Tĩnh, một phút cũng không nỡ rời xa.
Dận Kỳ nhìn Hoàng đế ôm ngạch nương thơm mềm của nó vào ngực, miệng ba hoa, chỉ dùng một cái kính cỏn con đã lấy được lòng ngạch nương, hắn không thèm để ý, thuận miệng nói, “Không phải chỉ là mạ một lớp bạc lên thủy tinh lên thôi sao. Có gì mà đặc biệt, chờ Tinh Nhi trưởng thành, Tinh Nhi thay hết cửa sổ của ngạch nương thành kính,vậy thì phòng của ngạch nương mới sáng sủa!”
Tiếng nói của Dận Kỳ vẫn còn mang theo âm điệu trẻ con, nhưng trong giọng nói lại lộ rõ vẻ tự tin.
Hoàng đế nghe vậy thì giật mình, hắn nhìn nhi tử của mình thông qua tấm kính, nó vừa mới mở được chiếc hộp kia ra, động tác của nó thoạt nhìn đâu ra đấy, thuần thục lưu loát.
Ánh mắt Hoàng đế trở nên nghiêm túc, hắn làm bộ làm tịch hỏi, “Vậy thủy tinh kia được làm như thế nào?”
“Thủy tinh được tạo ra bằng cách đốt cháy hỗn hợp cát và đá, nhưng mà nhiệt độ nung chảy phải rất cao rất cao.” Dận Kỳ cúi đầu lắp một cái bánh răng vào hộp nhạc, thuận miệng nói.
“Ồ? Thế à?” Hoàng đế nhíu mày hỏi lại.
“Đúng vậy.” Dận Kỳ ngoan ngoãn cầm hộp nhạc trong tay lật tới lật lui.
“Vậy sao Tinh Nhi biết được điều này?” Hoàng đế truy vấn.
Dận Kỳ ngừng việc đùa nghịch hộp nhạc trong tay lại, nó nghiêm túc suy nghĩ, ngay sau đó lắc đầu nói, “Con không biết, nó ở trong đầu Tinh Nhi, khẳng định là không sai đâu.” Nó vừa nói, đầu nhỏ vừa gật gù khẳng định.
Ánh mắt Hoàng đế lóe lên, ánh mắt nhìn Dận Kỳ nhiều thêm chút phức tạp và lo lắng.
Đoan Tĩnh cảm nhận được không khí đột nhiên thay đổi bèn vội vàng ngắt ngang hai người, “Trẻ nhỏ giàu trí tưởng tượng, tư tưởng thay đổi liên tục, chắc là chỉ thuận miệng nói mà thôi. Được rồi được rồi, không phải chiều nay chàng có việc phải làm mà đúng không? Mau đi đi, ta đã hầm hạt dẻ với gà, chờ buổi tối chàng về chúng ta cùng nhau dùng bữa.”
Đoan Tĩnh đẩy Hoàng đế đi.
Đoan Tĩnh xoay người lại, nàng nhìn Dận Kỳ chậm rãi ghép những mảnh ghép lại với nhau, sau đó kéo dây cót, thiếu nữ bên trong hộp nhạc bắt đầu nhảy múa.
Tiểu Dận Kỳ vui nhe hàm răng trắng tinh ra, nó ôm hộp nhạc nhào vào ngực Đoan Tĩnh, vui vẻ dâng tặng vật quý, “Ngạch nương ngạch nương, nhìn! Nhìn xem! Tinh Nhi đã ghép nó lại hoàn chỉnh rồi này!”
Đoan Tĩnh ôm nhi tử mềm mại của mình vào ngực, nàng mỉm cười sờ đầu nó khen ngợi, “Tinh Nhi thật là lợi hại”
Làm ngạch nương, đương nhiên nàng biết nhi tử của mình không giống người bình thường.
Nàng đã phát hiện đứa trẻ này thông minh hơn người khác từ lâu rồi.
Chỉ cần dựa vào một vài chi tiết nhỏ, nó đã có thể đoán được kết quả nhanh chóng.
Thỉnh thoảng nó sẽ nói những lời kỳ lạ nhưng lại vô cùng có đạo lý, khiến cho mọi người không còn lời nào để phản bác lại.
Có lẽ khi vừa sinh ra nó đã có trí tuệ siêu phàm, cũng mang theo sự nghịch ngợm và hoạt bát trời sinh.
Mấy ngày trước nó còn la hét muốn tháo đồng hồ trong thư phòng của Hoàng đế ra, nó bảo rằng muốn làm cho nàng một chiếc đồng hồ đeo tay.
(Tác giả có nói Dận Kỳ là xuyên đến nhé.)
Tiểu Dận Kỳ một mình lén lút chạy đến Càn Thanh cung quấy rối, cuối cùng vẫn bị Hoàng đế bế về, hai cha con tức giận mắt to trừng mắt nhỏ, lúc ăn cơm cũng không thèm nói chuyện với nhau.
Mặc dù Đoan Tĩnh không biết sao một chiếc đồng hồ to như vậy có thể làm thành một cái đồng hồ đeo tay, nhưng nàng rất tin tưởng lời của Dận Kỳ, nàng luôn cảm thấy con trai của nàng nói được thì làm được, cho nên từ trước đến nay nàng luôn ủng hộ những suy nghĩ kỳ lạ của nó.
Cho dù nó hay làm hỏng đồ trong cung, phá hủy cái này, nhìn ngắm cái kia, thỉnh thoảng nó còn bắt tiểu thái giám đưa nó lên nóc nhà để nghiên cứu những pho tượng của thụy thú, khiến cho đám thái giám sợ đến mức quỳ xuống đất xin tha.
Nhưng trên thực tế không có ai thật sự chán ghét nó cả, nó luôn tươi cười, tính cách tò mò, hứng thú với tất cả mọi thứ xung quanh.
Các cung nhân nhìn nó từ lúc mới chỉ cao hơn ngạch cửa một chút, đến bây giờ đã cao đến bắp đùi của bọn họ, đầu đội chiếc nón hình quả dưa được làm bằng nhung đính đá hồng ngọc do chính tay Đoan Tĩnh may, vui vẻ chạy nhảy khắp Tử Cấm Thành.
Những người đã từng gặp nó đều bị tính cách hoạt bát và đáng yêu của nó thuyết phục.
Ngay cả Thái tử – người trước giờ luôn lo lắng nó sẽ uy hiếp địa vị của mình trong tương lai, cũng khoan dung khi thấy nó vô cớ gây rối.
Sự xuất hiện của nó mang lại nhiều tiếng cười và những điều mới mẻ cho Tử Cấm Thành. Mấy món đồ chơi linh tinh như nào là rubik, cầu trượt, đồ chơi xếp hình… đều do nó nhờ Nội vụ phủ làm rồi gửi đến Cảnh Nhân cung, sau đó những món đồ chơi kia được Cửu a ca xem trọng, Cửu a ca đến chỗ nàng thăm dò thử, hắn nói muốn bán đống đồ này ra ngoài cung, được lợi nhuận sẽ chia cho tiểu Dận Kỳ.
Nhưng nếu hỏi sao Dận Kỳ có thể nghĩ ra được những thứ này, nó lại mờ mịt, ôm đầu nhỏ trầm tư hồi lâu cũng không nghĩ ra được đáp án, gấp đến độ nước mắt lưng tròng.
Cuối cùng Đoan Tĩnh chỉ đành chạy lại thơm chùn chụt lên mặt nó, làm món gà chiên giòn theo cách nó nhắc đến trong lúc vô tình, dỗ dành nó ăn đến khi miệng bóng nhẫy, theo đó cũng quên khuấy mất chuyện này.
Kể từ đó về sau, nàng cũng không tìm câu trả lời nữa, bất kể nó là ai, là tiên hay là yêu ma chuyển thế thì thế nào? Trong mắt nàng, nó chỉ là con trai của nàng mà thôi.
Đoan Tĩnh ngẫm nghĩ, nhìn tiểu Dận Kỳ đang chơi đùa với hộp nhạc, duỗi tay ra nâng mặt nhỏ của nó lên, nghiêm túc nói, “Tinh Nhi, ngạch nương biết Tinh Nhi thông minh, có tư duy siêu phàm. Nhưng Tinh Nhi có thể đồng ý với ngạch nương một việc được không?”
Dận Kỳ nghiêm túc nhìn Đoan Tĩnh, ngoan ngoãn gật đầu, tay đấm bình bịch lên ngực nói, “Cho dù ngạch nương nói gì, Tinh Nhi cũng đồng ý. Tinh Nhi yêu ngạch nương nhất.”
Trái tim Đoan Tĩnh mềm nhũn, nàng hôn lên mặt nhỏ của nó nói, “Vậy Tinh Nhi đồng ý với ngạch nương, nếu sau này có thứ gì đột nhiên xuất hiện trong đầu con, ngoại trừ ngạch nương ra, con không được nói cho bất cứ ai có được không ?
Dận Kỳ chớp chớp đôi mắt đen nhánh, hiếu kỳ hỏi, “Không thể nói cho cả Hoàng A Mã sao?”
Đoan Tĩnh giật mình, nàng thở dài nói, “A Mã của con có rất nhiều hài tử, ngạch nương tin tưởng tình yêu thương hắn dành cho con tuyệt đối không ít hơn bất cứ hài tử khác, thậm chí còn nhiều hơn.”
“Nhưng, hắn không chỉ là A Mã của con, hắn còn là Hoàng đế Đại Thanh, có vài chuyện thần linh – dị quái vốn là điều cấm kỵ với hắn.”
“Có khả năng hắn sẽ cảm thấy sợ hãi, ngờ vực đối với những thứ không nằm trong tầm kiểm soát. Hắn sẽ tìm mọi cách nếm thử, sở hữu những thứ có lợi đối với Đại Thanh.”
“Ngạch nương biết, có lẽ đây không phải là chủ ý của hắn, nhưng có khi chính hắn cũng không khống chế được bản năng đế vương của mình.”
“Ngạch nương biết chúng ta hẳn nên tín nhiệm hắn, nhưng ngạch nương không muốn trong tương lai con sẽ bị bắt đi theo hướng mà con không muốn chỉ bởi vì con quá thông tuệ, cho dù đó có là vì tốt cho Đại Thanh. Vốn dĩ con có thể tự do chọn tương lai cho mình, chúng ta không nên chọn thay con đưa ra lựa chọn trong lúc con chưa có năng lực quyết định.”
“Con phải biết rằng, cho dù con không thông minh, ngạch nương và A Mã vẫn sẽ yêu thương con. Tình yêu thương này không vì bất cứ lý do gì. Ngạch nương không muốn tình yêu thuần túy dành cho con biến thành tình yêu có mục đích vì khả năng của con.
“Con phải biết rằng, chúng ta yêu con, không phải vì con tốt thế nào, cũng không phải vì con mang lại bao nhiêu lợi ích cho Đại Thanh, mà chỉ bởi vì con là con của chúng ta, chúng ta yêu con mà thôi.”
“Ngạch nương chỉ muốn con có được tình yêu thương thuần túy nhất.”
Dận Kỳ cái hiểu cái không gật đầu, “Nhưng mà ngạch nương, con muốn ngạch nương và A Mã vui vẻ. Tinh Nhi yêu A Mã, yêu ngạch nương, nếu A Mã muốn tốt cho Đại Thanh, mà Tinh Nhi có thể khiến Đại Thanh tốt hơn, vậy Tinh Nhi bằng lòng.”
Đoan Tĩnh nghe xong thì vô cùng cảm động, nàng nhịn không được hôn lên trán Dận Kỳ.
Đây là con trai của nàng, nó vô cùng đáng yêu, cũng rất hiếu thuận.
“Nếu con thật sự nghĩ như vậy, vậy con tự nói cho Hoàng A Mã nghe được không, cho dù trong tương lai con có ý tưởng gì, đều có thể trực tiếp nói cho ngạch nương và A Mã. Ngạch nương không muốn mọi người đi đến…” Đoan Tĩnh nuốt lời còn lại vào trong bụng.
Mấy năm nay quan hệ của Thái tử và Hoàng đế hòa thuận vui vẻ, giống như nàng và Dận Kỳ là biến số không lường trước được, không biết chừng tương lai cũng sẽ thay đổi thì sao.
Nhưng vấn đề của Dận Kỳ cần được giải quyết gấp.
Đời trước nàng học được rất nhiều thứ, cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm, trong đó có một điều nàng luôn khắc sâu, đó chính là, nhất định phải toàn tâm toàn ý quý trọng người mình yêu thương, đừng để đến lúc mất đi mới hối hận, lúc đó đã không còn kịp nữa rồi.
Cho nên, nếu có hiểu lầm thì nhất định phải cho rõ, chuyện nói mấy câu là có thể giải quyết được thì đừng biến nó thành khúc mắc rồi giữ trong lòng.
Nhưng những ngày tiếp theo, Hoàng đế lại vô cùng bận rộn, thời gian ban ngày không thấy được mặt hắn, chỉ có buổi tối hắn mới vội vã quay về ôm Đoan Tĩnh ngủ chung.
Mãi đến vào một ngày nửa tháng sau, Hoàng đế cầm một tấm gương chỉ to bằng bàn tay của hắn đưa Đoan Tĩnh xem, vẻ mặt kích động nói, “Kiểu Nhi, nàng xem thử này, đây là thành phẩm trẫm cho người nung thử nhiều loại cát, đá mới làm ra được. Mặc dù hiện giờ chưa hoàn thiện, nhưng đã có hy vọng. Hóa ra những tấm kính bóng loáng kia thật sự được tạo nên từ việc đốt những thứ đồ tầm thường như cát và đá! Cái này ẩn chứa bao nhiêu lợi ích chứ!”
“Chờ nghiên cứu thêm một thời gian nữa, tìm được cách chế tạo hoàn hảo nhất, chúng ta có thể làm ra kính với quy mô lớn. Theo như lời tên tiểu tử Dận Kỳ kia, dùng kính làm cửa sổ cho nàng là hoàn toàn khả thi! Đến lúc đó, ta sẽ đổi hết cửa nơi chúng ta ở thành kính! Nhất định sẽ sáng sủa!”
Đoan Tĩnh nhìn dáng vẻ kích động của Hoàng đế, nàng vui cho hắn, nhưng trong lòng cũng dâng lên sự lo lắng.
Những lời của Dận Kỳ là đúng sự thật.
Nó chỉ thuận miệng vài câu đã phá giả được nan đề từ lâu của Đại Thanh. Người Đại Thanh có đam mê cuồng nhiệt đối với những tấm kính bóng loáng, Đoan Tĩnh có thể lường trước được, một khi tìm được cách sản xuất kính với quy mô lớn, sẽ mang lại bao nhiêu lợi ích cho Đại Thanh.
Mà lợi ích này thế mà xuất phát từ vài lời nói trong lúc vô tình của Dận Kỳ.
Không có ai biết trong đầu nó còn chứa bao nhiêu kiến thức kinh thế hãi tục nữa.
Đoan Tĩnh mím môi nhìn Hoàng đế nói, “Huyền Diệp….”
“Hửm?” Hoàng đế hoàn hồn nhìn Đoan Tĩnh.
“Con của chúng ta…” Đoan Tĩnh muốn nói lại thôi, “Tinh Nhi của chúng ta… Tinh Nhi nó…”
“Tinh Nhi có trí tuệ từ lúc nó sinh.” Hoàng đế tiếp lời Đoan Tĩnh, hắn mỉm cười nói, “Ta đã nhận ra điều này từ trước, nhưng không ngờ nó lại siêu phàm đến như vậy. Mấy ngày trước ta cầm bát tự sinh thần của Dận Kỳ đến Ngũ Đài Sơn một chuyến, Phàm lớn sư của Ngũ Đài Sơn nhẩm tính và nói với ta rằng Dận Kỳ thông tuệ mọi thứ, nó sẽ mang đến phúc lợi cho Đại Thanh.”
Đoan Tĩnh cắn môi chần chừ, “..Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, hắn là nhi tử của chúng ta, cho dù nó không có trí thông minh siêu phàm, cho dù nó trời sinh ngốc nghếch, thì cũng không sao cả. Nó là con của chúng ta, là đứa con trẫm khẩn cầu mà có, Kiểu Nhi, cho dù nó thông minh hay không, trẫm cũng sẽ yêu nó.” Hoàng đế nhìn Đoan Tĩnh nghiêm túc nói.
Vành mắt Đoan Tĩnh ửng đỏ, nàng vòng tay ôm lấy eo hắn, rúc vào ngực hắn không muốn rời xa, dù không nói lời nào nhưng hành động nàng làm vượt qua ngàn lời nói.
Buổi tối, tâm tình của Đoan Tĩnh tốt nên nàng xuống bếp nấu vài món.
Sự ra đời của thủy tinh đã khiến Hoàng đế thay đổi quan điểm về phương Tây. Sau khi nhận ra chi phí làm ra thủy tinh rất thấp mà lợi nhuận lại cao, hắn chợt nhận ra không nên coi thường những chiêu trò của phương Tây.
Ít nhất nó cũng sẽ đóng một vai trò rất lớn trong việc tăng nguồn thu của quốc khố.
Hắn ngẫm nghĩ một lát, sau đó triệu tập vài vị tâm phúc đến thư phòng phía Nam thảo luận hồi lâu, rồi mới vội vã quay về dùng bữa với Đoan Tĩnh và Dận Kỳ.
Lúc Hoàng đế đến, Dận Kỳ đang ngồi trong lòng Đoan Tĩnh, nó cầm một cái chân gà rán to bằng cả khuôn mặt nhỏ của nó miệng nhồm nhoàm gặm cắn.
Thấy Hoàng đế đến, Dận Kỳ ngồi trong ngực Đoan Tĩnh vươn bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình ra với Hoàng đế, nhe hàm răng trắng tinh nói, “A Mã ôm, ngạch nương gầy, Tinh Nhi sợ đè bẹp ngạch nương mất.”
Hoàng đế nhìn tiểu nhi tử mập mạp trắng trẻo hoạt bát của mình, biết nó không muốn rời xa mình thì lẳng lặng thở dài một hơi, kể từ đó hắn không còn tìm tòi điểm khác biệt của Dận Kỳ nữa.
Tiểu nhi tử đáng yêu thế này, cho dù nó là thần tiên chuyển thế hay chỉ là một người trần mắt thịt thì hắn cũng thương yêu nó.
Hắn bế nhi tử mũm mĩm chân tay dính đầy dầu mỡ, trong miệng còn ngậm đùi gà từ trong lòng Đoan Tĩnh lên, kiên nhẫn cầm khăn lau mặt cho nó.
“A Mã ăn, đùi gà, ngạch nương làm đùi gà, ngon!” Dận Kỳ ăn đến cả mặt bóng dầu, nó nhe hàm răng trắng tinh cười hì hì rúc vào ngực Hoàng đế.
Hoàng đế không kịp tránh né, nhìn vạt áo dính đầy dầu mỡ, hắn bất lực thở dài, e là không thể mặc lại bộ y phục này được rồi.
Nhưng nhìn khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm của Dận Kỳ cực kỳ giống hắn và Đoan Tĩnh, lại quay qua nhìn vẻ mặt dịu dàng của Đoan Tĩnh, trái tim Hoàng đế bỗng mềm đến rối tinh rối mù.
Nhìn Dận Kỳ đang không ngừng gặm cắn miếng đùi gà trên tay nó, hắn đành cắn thử một miếng.
“Ăn ngon không?” Hai mắt Dận Kỳ sáng lấp lánh, vẻ mặt mong chờ nhìn hắn hỏi.
“Ừm, ngon lắm.” Hoàng đế cười cong môi, “Tinh Nhi ăn đi. Nay con đã lớn, sang năm tính cả tuổi mụ thì đã sáu tuổi, có thể đến lớp vỡ lòng rồi.”
“Vỡ lòng? Vỡ lòng là gì vậy ạ?” Dận Kỳ ôm đùi gà tò mò hỏi.
“Vỡ lòng chính là đến lớp học, đi đọc sách.” Đoan Tĩnh kiên nhẫn giải thích, “Các ca ca của con khi đến tuổi đều sẽ phải đến trường đọc sách, đọc sách giúp con hiểu biết nhiều điều, như vậy Tinh Nhi mới có thể trở thành một dũng sĩ đầu đội trời chân đạp đất.”
Ánh mắt Dận Kỳ trở nên khao khát mong chờ, “Giống như Tứ ca sao?”
Dận Kỳ cực kỳ thích Tứ ca Dận Chân của nó, mặc dù người khác đều nói Tứ ca lạnh lùng, nhưng mỗi khi Tứ ca gặp nó đều sẽ cho nó rất nhiều đồ chơi, Tứ ca cũng đối xử vô cùng dịu dàng với nó.
Đoan Tĩnh ngẩn người, ngay sau đó cười nói, “Đúng vậy, giống Tứ ca, cũng giống những ca ca khác của con, bọn họ đều vô cùng xuất sắc, chăm chỉ học tập.”
Dận Kỳ hưng phấn giơ tay nhỏ lên nói, “Vậy Tinh Nhi muốn học lớp vỡ lòng! Tinh Nhi muốn đọc sách!”
Hoàng đế và Đoan Tĩnh nhìn nhau cười, “Được, vậy chờ sang năm sau con và trẫm cùng nhau đi học.”
Dận Kỳ sững sờ, hình như mỗi lúc nó tỉnh lại, A Mã của nó đều không ở đấy nữa, “Hoàng A Mã dậy giờ nào vậy ạ?”
“Ngày nào trẫm cũng dậy vào giờ Mẹo để thượng triều, các hoàng tử đều phải dậy vào giờ Dần để đi học, xét thấy con còn nhỏ, ta cho con ngủ nhiều thêm chút, con có thể đi cùng với trẫm.” Hoàng đế thuận miệng nói.
“Giờ Dần đổi sang giờ phương Tây là mấy giờ vậy ạ?” Dận Kỳ ngây ngốc hỏi.
“Đại khái là khoảng từ ba giờ đến năm giờ sáng.” Hoàng đế cầm bát canh Đoan Tĩnh đưa cho mình, uống thử một ngụm rồi tùy ý nói với Dận Kỳ.
“Híc…” Đột nhiên Dận Kỳ cảm thấy đùi gà trong miệng không còn ngon nữa, lúc này nó mới biết dậy vào giờ Dần sớm đến thế nào, nó mím môi gào khóc.
“Khụ khụ…” Hoàng đế không kịp phòng bị, hẳn bị tiếng khóc của Dận Kỳ làm cho sặc canh.
Đoan Tĩnh nhanh chóng đứng dậy vỗ lưng cho Hoàng đế, giúp hắn nhuận khí, sau đó lại vội vàng cúi người trấn an nhi tử mũm mĩm đang gào khóc trong ngực Hoàng đế, “Sao thế? Tinh Nhi, không phải con mới nói muốn đi học hay sao?”
“Hu hu… ngạch nương, Tinh Nhi dậy không nổi… Tinh Nhi vẫn còn là một đứa bé, Tinh Nhi không thể dậy sớm thế được… hu hu…”
Đoan Tĩnh dở khóc dở cười, “Nhưng mà các ca ca khác cũng dậy vào giờ này.”
“Không muốn không muốn, Tinh Nhi không cần! Hu hu… đây là ngược đãi trẻ nhỏ!” Dận Kỳ nằm trong ngực Hoàng đế khóc lóc than thở.
Hoàng đế nghe vậy bèn xách Dận Kỳ từ trong ngực mình ra, nhìn tiểu nhi tử khóc đến đỏ cả mũi, nhất thời không biết nên mở miệng dạy dỗ nó thế nào.
Nhưng nhìn dáng vẻ ủ rũ, không bằng lòng lên lớp của nó, Hoàng đế vẫn tức giận, nghiêm túc nói, “Đứng thẳng dậy! Thế này còn ra thể thống gì? Con là nam hài tử, sao có thể khóc sướt mướt như nữ hài tử được? Không phải con muốn làm người dũng sĩ quả cảm sao?”
“Tinh Nhi, Tinh Nhi vẫn là trẻ con… Tinh Nhi không muốn làm dũng sĩ nữa…” Dận Kỳ khóc thút thít trả lời đứt quãng.
Đoan Tĩnh nhìn mà đau lòng muốn chết, nàng muốn ngăn cản nhưng lý trí nàng biết rõ, phu thê hai người phải đứng chung một chiến tuyến trong chuyện dạy con cái.
Chiều chuộng con chính là hại con.
Nàng há miệng thở dốc, cuối cùng lại nuốt vào bụng.
Nhưng ai ngờ Hoàng đế nghe được lời Dận Kỳ nói không muốn làm nam tử hán thì càng buồn bực hơn, tay giơ lên đánh hai cái lên bờ mông núng nính của Dận Kỳ.
“Hu hu… Hoàng A Mã hư… ngạch nương, ngạch nương ôm…” Dận Kỳ che mông nhỏ muốn ôm ngạch nương thơm mềm của mình tìm kiếm sự an ủi.
Đoan Tĩnh thấy Hoàng đế động thủ thì bực bội liếc mắt nhìn hắn một cái, đau lòng bế Dận Kỳ lên khuyên can, “Dận Kỳ còn nhỏ, sao không nói chuyện mà lại động tay động chân…”
Hoàng đế đánh xong cũng cảm thấy chột dạ, hắn sờ mũi nói, “Tên tiểu tử thúi này đúng là không được dạy dỗ đàng hoàng mà…”
Rõ ràng những hài tử khác của hắn không có nghịch ngợm thế này, mỗi lần nhắc đến chuyện học hành, đứa nào cũng ngoan ngoãn.
Từ lúc còn bé hơn Dận Kỳ, bọn chúng đã học thơ từ, cũng biết lấy lòng hắn trong lễ vạn thọ.
Chỉ có tên tiểu tử này, từ nhỏ đã quậy phá khắp nơi, đã năm tuổi rồi mà đến cả câu thơ đơn giản cũng không nhớ được.
Trước đây có vài ngày hắn xử lý chính sự xong sớm bèn chạy đến chỗ Đoan Tĩnh.
Nhìn thấy tên tiểu tử này thường rúc khuôn mặt nhỏ trắng nõn vào lòng Đoan Tĩnh, yên tĩnh nhìn nàng may y phục cho nó, miệng ê a đọc thơ.
Nó nói, “Sợi chỉ trên tay ngạch nương, quần áo trên người Dận Kỳ. Ngạch nương may đồ, Dận Kỳ mặc đồ.” Chọc Đoan Tĩnh cười đến mí mắt cong cong.
Hoàng đế nghe xong thì tức muốn xì khói, thơ của các nhà hiền triết đều bị tên tiểu tử này sửa linh tinh.
Ngay cả lúc trước trong buổi chọn đồ vật đoán tương lai, đồ vật nó chọn cũng hoàn toàn khác người khác.
Lúc trước sợ đứa nhỏ này gây rắc rối trong buổi chọn đồ vật đoán tương lai nên Hoàng đế đã luyện tập với nó mấy lần, hắn hy vọng nó có thể chọn thứ gì đó bình thường.
Nhưng đứa nhỏ này dưới sự dặn đi dặn lại của Hoàng đế, lúc chọn đồ vật đoán tương lai quả đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người… Nó trả lại bút mực và con dấu Hoàng đế để trước mặt nó về chỗ cũ.
Dưới hàng trăm con mắt, dưới ánh mắt mong chờ của Hoàng đế, tên tiểu tử thúi kia vậy mà cười khanh khách nhào vào lòng lão bà thơm mềm của hắn, thánh thót kêu, “bắt ngạch nương”.
Ánh mắt Hoàng đế tối sầm.
Sau ngày hôm đó, chuyện Thập Ngũ a ca bắt ngạch nương của mình ngay trong buổi chọn đồ vật đoán tương đã truyền khắp kinh thành.
Các ma ma có mặt trong ngày hôm đó cũng cảm thấy cạn lời, chỉ đành gượng cười nịnh nọt, “Thập ngũ a ca trong tương lai nhất định sẽ là một người hiếu thảo..”
Xét trên một phương diện nào đó, lời của các ma ma rất đúng, quả thật Dận Kỳ rất hiếu thuận với Đoan Tĩnh, hiển nhiên nó còn thân thiết với Đoan Tĩnh hơn cha mình.
Một người cưng chiều lão bà, một người hiếu thuận với ngạch nương, hở ra là tranh sủng, có nhiều khi nó khiến Hoàng đế tức đến trợn mắt vuốt râu.
Nhưng chơi thì chơi, quậy thì quậy, chuyện học tập vẫn là chuyện quan trọng nhất.
Đường đường là một đế vương anh minh, tài giỏi, hắn không thể để đến cuối lại nuôi dạy ra một đứa con ăn chơi trác táng được.
Cho dù nó có thông minh, nhưng nếu không dạy dỗ đàng hoàng, cũng dễ dàng bước lên con đường như Thương Trọng Vĩnh*.
Thương Trọng Vĩnh: một tác phẩm của Vương An Thạch, một chính trị gia, nhà văn thế kỷ mười một. Bài văn kể rằng, tác giả là một thần đồng tên Phương Trọng Vĩnh. Năm năm tuổi, Phương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác ra bài thơ, cha Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm tiền. Sau đó, vì không được giáo dục tiếp nên Vĩnh dần trở thành một đứa trẻ bình thường. Bài “Thương Trọng Vĩnh” cũng được người đời sau coi là bài văn mẫu để động viên, khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ.
Lần này Hoàng đế hạ quyết tâm, phải dạy dỗ nó đàng hoàng.
Nói được thì làm được, kể từ đó về sau Hoàng đế không ôm Dận Kỳ nữa, cũng không tươi cười với nó.
Mỗi ngày Hoàng đế gặp Dận Kỳ đều sẽ bắt nó học thuộc một bài thơ, nếu không sẽ bắt nó đứng úp mặt vào tường, không cho nó ăn đồ ăn vặt nữa.
Dận Kỳ cũng mang thù, Hoàng đế đánh mạnh tay, làn da nó lại non, hai cái đánh của hắn khiến mông nhỏ của nó đau rát cả đêm, bây giờ thấy Hoàng đế đến, nó liền tung ta tung tăng dúi đầu vào trong ngực Đoan Tĩnh tìm kiếm sự che chở giận dỗi chổng mông với Hoàng đế.
Hoàng đế toàn lợi dụng lúc Đoan Tĩnh không có mặt ở đó xử lý nó, nhưng hắn còn chưa kịp đánh nó, Dận Kỳ đã khóc gào lớn tiếng, lớn đến mức e là cả Tử Cấm Thành đều nghe thấy tiếng khóc của nó.
Sau đó Đoan Tĩnh liền tức giận không thèm quan tâm đến Hoàng đế.
Điều càng bất lực hơn chính là, không hiểu sao ngay cả Hoàng Thái Hậu cũng bị nó mua chuộc, bảo vệ nó mọi nơi mọi chốn.
Có khi thấy tình thế không ổn, nó sẽ chạy về phía cung của Thái hậu bằng đôi chân ngắn tũn của mình, vừa chạy còn vừa gào lên, “Hoàng tổ mẫu, cứu con với!”
Có hai người Hoàng đế không thể động vào suốt ngày che chở nó, Hoàng đế muốn nhúng tay dạy dỗ nó cũng không có cách nào.
Mãi đến một ngày kia, hắn âm thầm bắt được tên tiểu tử thúi kia.
Sau khi thưởng cho nó hai bàn tay lên mông nhỏ của nó, Dận Kỳ liền che miệng, mím môi, không thèm nói lời nào, hốc mắt đong đầy nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Nhìn đến mức Hoàng đế cảm thấy chột dạ, hắn hoài nghi có phải bản thân đã xuống tay quá nặng rồi hay không.
Sau đó, trái tim hắn mềm nhũn, không khắt khe với tên tiểu tử thúi kia nữa.
Sau đó nữa, mỗi lần Hoàng đế muốn dạy dỗ Dận Kỳ, Dận Kỳ sẽ nhìn Hoàng đế với khuôn mặt vô cùng đáng thương.
Điều đáng giận nhất chính là tên tiểu tử này rất mang thù, Hoàng đế tuyệt đối không thừa nhận tính cách này của Dận Kỳ là di truyền từ hắn.
Dận Kỳ biết Hoàng A Mã của nó không nỡ rời khỏi ngạch nương của nó, nếu là trước kia nó sẽ chừa chút không gian cho A Mã của nó, không quấy rầy khoảng thời gian ngọt ngào của hai người.
Nhưng kể từ khi bị ăn bốn cái đánh lên mông, nó bắt đầu ỷ vào tình yêu thương của Đoan Tĩnh với nó, ôm ấp nàng mọi lúc mọi nơi, không để Hoàng đế có cơ hội gần gũi với nàng, dù Hoàng đế tức điên, nhưng cũng chỉ có thể mỗi đêm, lặng lẽ ôm Dận Kỳ ngủ trong ngực Đoan Tĩnh ra chỗ khác, sau đó mới có cơ hội hưởng thụ thân thể thơm mềm của lão bà mình.
Hai bên đấu đá với nhau hơn nửa tháng, Đoan Tĩnh là người đầu tiên đầu hàng.
Hai cha con này đấu tới đá lui, quậy phá cả ngày khiến nàng ngủ cũng không yên. Ban ngày đứa nhỏ phá nàng, buổi tối lại đến đứa lớn quậy nàng.
Bất đắc dĩ, Đoan Tĩnh chỉ đành tìm một cơ hội nghiêm túc nói cho Dận Kỳ biết về tầm quan trọng của học tập, nàng tinh tế nói cho nó nghe các a ca khác học tập như thế nào.
Vì để có sức thuyết phục hơn, nàng thậm chí còn nhờ Tứ a ca – người mà Dận Kỳ thích nhất đến, nói cho nó nghe lúc trước bởi vì Hoàng đế nói chữ của Tứ a ca xấu, nên Tứ a ca đã khắc khổ luyện chữ thế nào.
Cuối cùng, từ Thái tử cho đến Bát a ca và Cửu a ca đều biết về trận chiến tranh lạnh giữa hai cha con.
Thật ra Thái tử muốn mặc kệ, thậm chí hắn còn nghĩ thầm, nếu tiểu Thập Ngũ thật sự không học hành đàng hoàng, có lẽ sẽ là điều tốt cho cả hắn và tiểu Thập Ngũ, sau khi hắn đăng cơ, hắn nhất định sẽ phong tiểu Thập Ngũ lên thành thân vương, để nó sống vui vẻ đến hết cuộc đời.
Nếu nó thích những thứ đồ của phương Tây, hắn cũng có thể cung cấp nguyên liệu để nó nghiên cứu những món đồ linh tinh kia.
Bát a ca nghe tin thì chỉ mỉm cười, sau đó hắn cùng với Cửu a ca và Thập a ca cùng tặng cho Dận Kỳ một xấp bảng chữ cái mẫu năm đó họ dùng, đồng thời nói cho Dận Kỳ biết lúc trước hắn đã đọc hết một trăm hai mươi cuốn sách, và dùng vô số bút để luyện chữ.
Để lại Dận Kỳ nhìn sấp chữ mẫu còn cao hơn cả người hắn khóc không ra nước mắt.
Khuyên can mãi, Dận Kỳ cũng không muốn đi học, cuối cùng Đoan Tĩnh chỉ đành đích thân ra tay, mới hỏi ra rõ ngọn nguồn.
Thật ra, không phải Dận Kỳ không muốn đi học, nó chỉ không muốn học hành vất vả đến như vậy.
Dận Kỳ đưa ra yêu cầu của bản thân, sáng tám chiều sáu, giữa trưa cần nghỉ ngơi hai tiếng, một tiết kéo dài bốn mươi phút, giữa mỗi tiết còn cần cho nó nghỉ mười phút, đi học năm ngày thì phải được nghỉ hai ngày.
Nó nói cái này gọi là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Đoan Tĩnh nghe xong cũng cảm thấy bàn tay mình hơi ngứa. Lúc nàng còn nhỏ học còn vất vả hơn bây giờ nhiều.
Nhưng nàng biết đứa nhỏ này trời sinh khác với những người khác, phải nói đạo lý cho nó nghe, không thể hở ra là đánh được.
Đoan Tĩnh bất lực thở dài, sờ đầu nhỏ của Dận Kỳ nói, “Việc này ngạch nương có thể đồng ý với con, nhưng con cũng phải khiến Hoàng A Mã đồng ý mới được. Ngạch nương sẽ nói đỡ cho con, có chuyện gì thì phải nói cho rõ ràng, thế mới không tổn thương tình cảm của những người chúng ta yêu thương, mấy ngày nay con và Hoàng A Mã của con làm như vậy không phải là đang làm tổn thương lẫn nhau sao? Nếu đây thật sự là suy nghĩ của con, thì con hãy nói cho Hoàng A Mã nghe. Chuyện giữa hai cha con, hai người tự mình giải quyết đi.”
Dận Kỳ sẽ không tha thứ cho bản thân nếu nó làm tổn thương ngạch nương thơm mềm của nó, ở trong lòng nó, ngạch nương của nó chính là tiên nữ lương thiện, xinh đẹp nhất trên thế gian, thấy ngạch nương lo lắng như vậy, nó cũng cảm thấy khó chịu.
Ngẫm lại mấy ngày nay bản thân tùy hứng, Dận Kỳ mím môi, nó hạ quyết tâm, phải sắp xếp một buổi nói chuyện như những nam tử hán thực thụ với Hoàng A Mã mới được, phải đường đường chính chính đưa ra yêu cầu của bản thân mới được.

Bình luận

Để lại bình luận