Chương 182

Chi Đạo hơi nghiêng người, cái chương trình gameshow cô đang xem chỉ còn vài phút nữa là kết thúc rồi.
Minh Bạch đến gần cô, ngồi bên mép giường, nửa người trên hơi cúi xuống, đặt cằm lên giá để di động của Chi Đạo, lông mi chớp chớp.
Hạ giọng nhẹ nhàng: “Đã khuya lắm rồi.”
Lông mi của thiếu niên vừa dài vừa dày, mỗi lúc nhẹ chớp cứ như chim non vỗ cánh, mê hoặc nhân tâm. Chi Đạo nhìn gương mặt tuấn tú bên cạnh màn hình điện thoại di động, trong lòng hơi do dự, nhưng vẫn luyến tiếc vài phút cuối kia.
Còn không đợi Chi Đạo rối rắm xong, Minh Bạch đã ấn tắt di động, vứt nó qua một bên, cả người nghiêng sang, hai tay chống bên sườn mặt thiếu nữ, chiếc áo ngủ ngắn tay bằng vải bông hơi rộng cũng lắc lư theo từng động tác của anh.
Gương mặt hai người chỉ cách nhau một bàn tay, hô hấp giao hòa triền miên: “Ngày mai em phải đến trường báo danh rồi, có rất nhiều chuyện phải làm, chúng ta nên đi ngủ sớm một chút.”
Làm sao Chi Đạo có thể chống cự được thiếu niên cố ý bày ra vẻ dịu dàng tri kỷ như thế này chứ? Hơn nữa cô cũng muốn có một khởi đầu mới thật tốt đẹp ở lớn học. Chi Đạo mổ nhẹ một cái lên chóp mũi thiếu niên, chấp nhận thỏa hiệp.
“Được, được. Chúng ta đi ngủ.”
Minh Bạch thầm đắc ý vì thực hiện được kế hoạch, lưu loát chui vào chăn, nằm nghiêng người, cánh tay vươn ra, ôm người con gái trước mặt vào lòng.
Sau khi ôm được vòng eo nhỏ bé, thiếu niên gác cằm lên sườn cổ Chi Đạo, nhắm mắt, hô hấp kéo dài: “Chị ơi, ôm em.”
Thời gian hai người ở chung càng dài, Chi Đạo càng phát hiện, Minh Bạch của hiện tại còn biết cách làm nũng hơn cả cô.
Vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt thâm tình cộng thêm thái độ tốt đẹp biết tiến biết lùi khiến mọi hành động làm nũng của Minh Bạch trở nên cực kỳ tự nhiên, giống như đứa trẻ đáng thương, cho dù lý do làm nũng vô cùng vô lý nhưng vẫn khiến người lớn mềm lòng nghe theo. Hơn nữa, Minh Bạch hoàn toàn nắm chặt được đam mê đặc thù “chị em” của thiếu nữ, giờ phút này trái tim Chi Đạo hoàn toàn bị anh nắm chặt trong tay.
Vì thế, Chi Đạo thuận theo ôm chặt thiếu niên, giống như muốn khảm anh vào lồng ngực.
“Đàn ông con trai, làm nũng cái gì?”
Hai chân thiếu niên kẹp chặt chân cô, giọng điệu dịu dàng: “Không phải chị thích em làm nũng với chị sao?”
Chi Đạo bỗng nhiên nhớ đến cái đêm cô tò mò mò lên tường tỏ tình hồi năm lớp 10, khi đó cô còn âm thầm thề sẽ bắt Minh Bạch làm nũng với mình. Chi Đạo nhéo eo anh, âm thầm cảm khái tình cảm quả nhiên ảnh hưởng lớn đến cái nhìn với một người.
Chi Đạo lập tức cắn nhẹ lên vành tai anh, nghe hô hấp của thiếu niên trở nên thô nặng, cô tiện thể đùa giỡn.
“Muốn bị đùa bỡn?”
Minh Bạch cúi đầu, hai mắt mở ra, hơi thở ấm áp phun lên mặt Chi Đạo, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng cô.
“Hôn em.” Giọng điệu cường thế xen lẫn chút cầu xin.
Nếu để Chi Đạo của năm lớp 10 nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ cô của lúc ấy sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt, con ngươi rơi từ hốc mắt xuống phải lăn đủ ba vòng trên mặt đất.
Còn Chi Đạo của hiện tại thì trực tiếp đè gáy của thiếu niên lại, hôn lên cổ hắn. Theo thói quen, đầu tiên là hôn lên môi thơm, tiếp theo là ngậm lấy môi trên môi dưới, chậm rãi dây dưa, chậm rãi tách ra, chậm rãi hòa tan, trao đổi sinh mạng.
Minh Bạch càng ôm càng chặt hơn, giống như thiếu nữ bên cạnh là thứ duy nhất trên thế giới này mang lại cảm giác an toàn cho anh.
Màn trao đổi nước bọt kết thúc, thiếu niên xoa xoa gáy Chi Đạo.
“Sau khi đăng kí nhập học xong, anh sẽ giúp em xách hành lý đến ký túc xá, tiện thể dọn phòng cho em. Đến lúc thích hợp, em nhớ nói với cô quản lý kí túc xá chuyện chuyển ra thuê nhà bên ngoài.”
Hai người sẽ không thể ôm nhau ngủ trong một khoảng thời gian thật lâu. Mỗi lần Minh Bạch nghĩ đến chuyện này, tâm trạng lập tức xuống dốc, tính trẻ con và dục vọng độc chiếm lại trỗi dậy.
“Sau khi nhận lớp không cho phép nhìn nam sinh khác, cũng không được tham gia vào những câu lạc bộ có nhiều sinh viên nam, đừng nói chuyện phiếm với những người tự xưng là đàn anh. Mấy tên đó chỉ ra vẻ hướng dẫn em làm quen với trường học thế thôi chứ thật ra là đang muốn tán tỉnh em đó. Nếu em có chuyện gì không hiểu thì có thể trực tiếp đến hỏi anh. Nam sinh viện máy móc toàn là những con quỷ đói háo sắc. Nếu em nhìn thấy họ thì phải chạy thật nhanh. Còn nữa, lúc tan học phải nhớ gửi tin nhắn cho anh. Chúng ta ở xa nhau như vậy, nếu em không gửi tin nhắn, anh cũng không biết có phải em đang vui vẻ bên người khác rồi quên mất anh hay không…”
Chi Đạo che cái miệng đang thao thao bất tuyệt của Minh Bạch lại: “Đã biết, đã biết…” Bình giấm vương.
Thiếu nữ ép trọng lượng cả người lên người Minh Bạch.
Minh Bạch thả lỏng cơ thể, cánh tay vòng qua ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô, giam trong lồng ngực.
Thực tế, điều Minh Bạch sợ nhất là:
“Đừng vì ham những thứ mới mẻ mà bỏ quên anh.”
Chi Đạo dùng hai tay ôm lấy gương mặt anh: “Anh không có tự tin với chính mình như vậy sao?”
Minh Bạch ấn đầu cô vào lồng ngực: “Vốn dĩ là có.” Lúc đấy anh còn cho rằng đã câu được hết hồn vía của cô, nắm chặt trong tay đấy.
“Kết quả em đột nhiên nói chia tay…”
Tự tin của thiếu niên cũng bị đập vỡ từ đó, cho dù hiện tại đã được dán lại thì cũng chỉ là vật phẩm dễ vỡ.
“Đừng nhắc lại những chuyện trong quá khứ.” Chi Đạo đánh một phát lên mông anh.
“Đã hứa với nhau sẽ cùng đi đến cuối cùng, không để lại tiếc nuối.”
Nhiệt độ cơ thể và tiếng tim đập của Minh Bạch ngay sát bên mặt Chi Đạo, cảm giác ôm ấp mỹ diệu, cơ thể hai người hoàn toàn vừa vặn và phù hợp với nhau. Không nóng không lạnh, không thừa không thiếu.
Kỳ thật, ở một góc độ nào đó, Chi Đạo và Minh Bạch rất giống nhau. Khi đem lòng yêu một người sẽ luôn chung tình, chỉ là một người lựa chọn theo đuổi không bỏ, còn một người lựa chọn yên lặng nhìn theo từ xa.
Chi Đạo cũng không thể phủ nhận chuyện cô không quên được mối tình đầu của mình. Thậm chí, đến tận 2 năm sau, lần đầu tiên gặp lại Minh Bạch, tâm trí cô lập tức chia thành hai nửa, một nửa muốn chạy trốn, một nửa lại muốn đón nhận.
Bởi vì trong thâm tâm cô thật ra vẫn luôn tiếc nuối, rốt cuộc là vì sao? Rõ ràng cuộc tình của bọn họ đẹp như vậy, tại sao kết cục cuối cùng lại là chia tay?
Chi Đạo tắt đèn đi, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận giai đoạn mới của cuộc đời: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Minh Bạch hôn lên trán cô.
Cũng còn may hai người đã kịp thời nhìn thẳng vào nội tâm, kịp thời sửa chữa sai lầm.
Thật may… không muộn.
“Mời cô dâu chú rể lên sân khấu.”
Người chủ trì cao giọng vui vẻ nói.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Chi Đạo đứng trên bục hôn lễ có chút hoảng hốt.
Nhìn chú rể Minh Bạch ngọc thụ lâm phong nắm tay đứng bên cạnh mình, sườn mặt tinh xảo bình thản, nam tính anh khí động lòng người. Chi Đạo nghĩ, là một người phụ nữ, được người đàn ông chất lượng cao như vậy nắm tay cùng tiến vào lễ đường, đây quả là một chuyện tốt đẹp, tốt đẹp đến mức toàn thân cô đang phát run. Lúc trước, Chi Đạo còn cho rằng, nắm tay một người cả một đời là chuyện vô cùng đáng sợ.
Cô không dám nghĩ tiếp, khoảnh khắc đó, chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại rơi nước mắt.
Minh Bạch giúp cô lau nước mắt, có hơi lo lắng, hỏi cô: “Sao vậy?”
Chi Đạo cũng lau nước mắt, mỉm cười: “Em chỉ không thể tin được là chúng ta đã quen nhau mười năm.”
Chút cảm giác mơ hồ không tin tưởng cũng dần bay biến đi theo những bức hình được phát trên màn hình lớn. Đó là video kỉ niệm do chính tay Minh Bạch làm.
“Tôi và vợ mình gặp nhau lần đầu tiên vào mười năm trước, trên một chiếc xe buýt công cộng…”
Chi Đạo nhìn vài dòng chữ giải nghĩa bên trên mấy bức ảnh. Nhìn một lúc, khó tin quay đầu, ngẩn người thật lâu, giọng nói của cô run run.
“Không ngờ… Anh hồi cấp ba anh thật sự âm thầm quyến rũ em?”
“Cố ý xịt nước hoa, cố ý nghiên cứu tư thế ngón tay đẹp nhất, cố ý làm như vô tình bày ra vẻ mặt tri thức uyên thâm cửa mình, cố ý làm bộ té ngã trên ban công, còn cố ý truyền điện bằng ánh mắt?”
“Vậy mà đến bây giờ em mới biết?!” Chi Đạo vẫn luôn tưởng trong đoạn tình cảm này, cô mới là người ôm rắp tâm bất lương.
Minh Bạch đè vai cô lại: “Đừng kích động, anh chỉ đang tú ân tú ái (1) cho mọi người xem.”
(1): Tú ân tú ái: các hành động lãng mạn giữa các cặp đôi, nói thô thiển là phát cơm chó 🐶
“Mọi người?”
“Mọi người đang xem.”
“Ai?”
Minh Bạch thản nhiên nói: “Anh bảo Đông Chi mời tất cả độc giả đến dưới sân khấu xem hôn lễ của chúng ta.”
Chi Đạo cả kinh, hạ thấp giọng: “Anh mời cô ấy làm gì?”
Minh Bạch cũng hạ thấp giọng theo: “Anh còn nhờ cô ấy viết chuyện của hai chúng ta thành chuyện người lớn. Về sau em chỉ được phép xem truyện này, không được nói thích Lâm Hạnh trước mặt anh nữa.”
Chi Đạo hờn dỗi véo eo anh.

Bình luận

Để lại bình luận