Chương 183

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 183

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Này, cô nghe nói gì chưa? Chủ tịch của tập đoàn Phó thị đã bị mù rồi, nghe nói là anh ấy hiến mắt cứu người anh ta yêu. Bây giờ nghe nói lại gọi luật sư đến lập di chúc rồi.”

“Uây, còn trẻ như vậy mà đã lập di chúc rồi sao?”

Trình Ý không nhịn được liền kéo rèm ra, gấp gáp hỏi bọn họ.

“Có phải người mà các cô vừa nói là Phó Nhược Hằng, Phó tổng của Phó thị không?”

“Phải, nhưng anh ấy bây giờ đã chủ tịch của tập đoàn Phó thị rồi.”

“Vậy người anh ấy hiến mắt cho là vợ anh ta sao?”

“Vợ, anh ta làm gì có vợ? Chỉ có một người con gái tên là Tiểu Nhiên thôi.”Gần sắp tới ngày kết hôn của Trình Ý và Tống Tri Hành. Vậy mà cô lại nghe được một tin tức liên quan đến chồng cũ.

Mọi người nói thực ra bao lâu nay anh không hề kết hôn, anh cũng sống cùng Lâm Tư Hạ. Cô ta đã trở thành gái bán hoa ở phố đèn đỏ.

Đó từng là người phụ nữ Phó Nhược Hằng yêu kia mà. Cho dù có sống chết cũng muốn lấy cô ta làm vợ kia mà. Sao cô ta lại lâm vào tình cảnh như thế này?

Anh nỡ để cho cô ta đau khổ như thế sao? Anh không yêu cô ta nữa sao? Từ sau khi cô giả chết, anh lại hủy bỏ hôn lễ với cô ta sao?

Vậy thì hai năm nay anh đã rốt cuộc đã làm những gì? Tại sao đột nhiên lại bị mù?

Đột nhiên cô lại nghĩ đến đôi mắt mới được hiến của cô.

“Trình Ý! Trình Ý!”

“À, hả? Xin lỗi, em không cố ý. Xin cha tiếp tục làm lễ.”

“Trình Ý, con có đồng ý lấy Tống Tri Hành làm chồng, hứa sẽ luôn yêu thương và chăm sóc cho anh ấy dù là khi ốm đau hay khi bệnh tật cũng sẽ không rời bỏ không?”

Thì ra là cô đã bước lên lễ đường đọc lời tuyên thệ. Trước mặt cô là chàng trai yêu cô bốn năm, cậu đã hy sinh rất nhiều cho cô.

Trước mặt cô, Tống Tri Hành vẫn còn đang chờ đợi cái gật đầu của cô. Trình Ý không biết phải làm gì, đầu óc cô bây giờ trống rỗng, cô biết chỉ cần cô đồng ý, nửa đời sau của cô nhất định sẽ được hạnh phúc.

Tống Tri Hành là một chàng trai tốt. Nếu như cô gả cho anh nhất định sẽ được hạnh phúc nhưng cô lại không có cách nào mở miệng được.

“Trình Ý.”

Tống Tri Hành gắt gao nhìn cô, gọi tên cô trong đáy mắt hiện lên muôn phần chờ đợi. Ngay cả lúc này đây, khi cô đang trở thành cô dâu của cậu, trái tim cô vẫn không ở đây.

Cậu đeo nhẫn vào tay cô nhưng Trình Ý bất giác lùi lại, vô thức tránh né rõ ràng. Trong ánh mắt Tống Tri Hành thoáng chút đau lòng, trái tim co thắt, gả cho cậu, cô vẫn chẳng cam tâm tình nguyện.

Cậu cần gì một thân xác chứ? Thứ cậu cần là trái tim của cô, cần cô cũng cam tâm tình nguyện gả cho cậu.

Tống Tri Hành nhìn vẻ mặt khó xử lúc này của cô. Cậu đã biết được câu trả lời của cô rồi, cậu thở dài, đau lòng nói.

“Trình Ý, chị đi đi.”

“Sao cơ?”

“Tôi không thể kết hôn với một người không yêu mình được. Chị đi tìm Phó Nhược Hằng đi…”

Trình Ý vô cùng ngạc nhiên khi Tống Tri Hành cư xử như vậy. Bởi vì cô biết Tống Tri Hành rất yêu cô, cho dù như thế nào thì cũng sẽ không để cho cô rời đi, càng huống hồ chi là trong hôn lễ của bọn họ lại kêu cô đi tìm người đàn ông khác.

“Tri Hành, tôi thật sự không phải không muốn kết hôn đâu.”

“Chị có thể lừa được người khác, có thể lừa gạt chính bản thân mình nhưng lại không thể lừa gạt được tôi. Chị vẫn còn yêu Phó Nhược Hằng, vậy thì chị hãy đi tìm anh ta đi.”

Trình Ý nhìn Tống Tri Hành khó xử, cô biết do cô có lỗi, cô đứng đây nhưng tâm trí lại luôn nghĩ về Phó Nhược Hằng.

“Tôi không thể phản bội cậu được.”

Tống Tri Hành gượng cười mà trong lòng như có ngàn con dao đâm qua.

“Thực ra thì người đêm đó giải thuốc cho chị không phải là tôi mà là Phó Nhược Hằng. Người cam tâm tình nguyện hiến giác mạc cho chị cũng là Phó Nhược Hằng. Anh ta căn dặn tôi không được nói cho chị biết nhưng tôi biết, nếu như tôi không nói cho chị biết, cả đời này chị chắc chắn sẽ hận tôi.”

Bình luận

Để lại bình luận