Chương 183

Sau đó cô lại nhìn sang Đông Chi ngồi ở vị trí khách mời đặc biệt, đỉnh đầu đã trọc một nửa, đôi mắt thâm quầng vẫn đang cặm cụi cúi đầu, không ngại cực khổ mệt mỏi gõ chữ trên di động. Chắc trong lòng cô ấy đang hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.
Lắc đầu nói:
“Chắc là cô ấy lại đang định gạt người. Trên bìa kiểu gì cũng viết là chuyện ngọt, ngọt đến rơi lệ.”
Năm Chi Đạo 26 tuổi, sinh được một đứa bé trai.
Lúc đầu Minh Bạch không quá hài lòng với sự xuất hiện của sinh mệnh mới này, anh luôn cảm thấy đứa bé này xuất hiện quá sớm sẽ phá hỏng thế giới hai người của anh và vợ. Anh còn chưa bá chiếm Chi Đạo được mấy năm, sao lại thất thủ để xuất hiện một đứa bé đoạt sữa với anh? Lại còn là con trai, người ta nói đồng tính thì đẩy nhau, hơn nữa Minh Bạch còn thấy đứa bé mới sinh này thật xấu. Cho nên khi bé con vừa ra đời Chi Đạo đã hỏi anh lấy tên gì cho đứa bé?
Minh Bạch nói: “Nếu không thì đặt tên là Minh Xấu Xấu đi, tên xấu mới dễ nuôi.”
Chi Đạo tức giận đến mức đang ở cữ cũng muốn vùng dậy đánh anh một trận.
Sau khi Minh Ế ra đời, người mới lên chức bố là Minh Bạch càng ngày càng ấu trĩ. Minh Ế muốn cái gì anh cũng đòi chia đôi, ngủ, ôm, sữa đều như vậy. Đến tận khi đứa bé cai sữa Minh Bạch mới bình thường lại đôi chút. Sau đó anh lại lo lắng bé con sẽ gặp phải những chuyện ngoài ý muốn, nửa đêm mơ hồ mắt nhắm mắt mở đi WC cũng phải ôm Minh Ế đi theo mới hài lòng, cứ như sợ có người đột nhập vào nhà trộm đứa bé đi.
Minh Ế dần trưởng thành, càng lớn càng giống Minh Bạch khi còn nhỏ y như đúc, tuấn tú xinh đẹp đến mức Chi Đạo yêu thích ôm mãi không muốn buông tay, gần như một tấc cũng không rời cậu bé. Suốt ngày cô chỉ chăm chăm trêu chọc thằng bé, khiến nó cười khanh khách, nhiều lần còn lơ luôn Minh Bạch. Bình giấm vương Minh Bạch dựa vào cửa, âm dương quái khí nói một cậu:
“Hừ. Chỉ thấy người mới cười. (2)”
(2): Trích từ câu “Chỉ thấy người mới cười, nào ai thấy người xưa khóc” _ một câu thơ trong bài Giai nhân của Đỗ Phủ.
Đến tận khi Minh Ế nhìn anh, cười khoe hàm răng trống, lắc lư trái phải chạy đến chỗ anh.
Thẳng bé mở hai tay, ngọng nghịu gọi: “Ba ơi, ôm.”
Trái tim Minh Bạch mềm nhũn, nhận mệnh đi qua bế con trai lên.
Lòng nghĩ thầm, cười thì cứ cười đi, người vẫn là của ông đây.
Năm Minh Ế 5 tuổi.
Chi Đạo gặp phải một vấn đề mang tính triết lý nhân sinh: Tại sao tinh lực của Minh Bạch vẫn còn tràn trề đến vậy? Có lẽ do ngày thường anh khá chú trọng việc dưỡng sinh và bảo dưỡng cơ thể, người đàn ông 30 tuổi mà trông chẳng khác gì thanh niên 20 tuổi. Chỉ có thứ khí chất phản xã hội đã được năm tháng mãi dũa, trở nên nội liễm hơn, cũng càng thu hút nhiều ánh mắt hơn mà thôi.
Minh Bạch thì lại ai oán Chi Đạo gần đây luôn chỉ nghĩ đến công việc, không thèm đếm xỉa tới anh. Vài lần anh dâng mình tới tận cửa vậy mà vẫn bị cô mạnh mẽ từ chối.
Đêm đó.
Chi Đạo vừa tắm xong, mặc chiếc áo choàng tắm dài đi vào phòng ngủ, đang chuẩn bị thức khuya chiến đấu với đống báo cáo tài vụ, vừa nhìn qua đã thấy Minh Bạch đang đứng dựa vào cửa phòng, từ trên cao nhìn xuống cô.
Người đàn ông này lại không an phận, quần áo xộc xệch. Ba cái cúc áo trên cùng không đóng, xương quai xanh lộ ra sau lớp áo sơ mi. Vạt áo ngắn ngủi, bộ phận phía dưới nửa che nửa hở, như ẩn như hiện. Còn giả vờ đáng thương, vạt áo trễ xuống vai, bả vai ngon mắt lộ ra như dụ dỗ không lời. Người trước mắt giống như củ hành tây, đứng yên bất động ở chỗ đó, nhưng lại tỏa ra hương thơm quyến rũ, cào nhẹ vào lòng Chi Đạo, khiến cô ngứa ngáy, muốn tiến lên bóc anh ra từng lớp một, xem bên trong lớp quần áo đó là cơ thể ngon miệng đến mức nào.
Đương nhiên là Minh Bạch cố ý bày ra dáng vẻ này rồi đứng ở đây. Anh biết bí ẩn mới làm nên vẻ đẹp, thẳng thắng cởi sạch chỉ khiến người đối diện mất đi sự tò mò hứng thú tìm hiểu, cho nên từ trang phục cho đến biểu cảm của anh đều như đang nói:
Mau, tới bóc trần anh.
Muốn bóc củ hành tây này như thế nào cũng được. Dịu dàng hay bạo lực. Xé rách hay gặm cắn.
Tới đây.
Tới ‘thưởng thức’ anh.
Chi Đạo nuốt một ngụm nước bọt, đi thẳng về phía Minh Bạch.
Trong lúc mưa rền gió dữ, cô mơ hồ nghe thấy anh nói một câu.
“Còn con trai đó…”
Chi Đạo không kiên nhẫn đáp:
“Em mặc kệ.”

Một phút sau, có người gõ vang cánh cửa phòng ngủ. Chi Đạo kinh ngạc bừng tỉnh, vội vàng mặc quần áo hẳn hoi, mỉm cười xán lạn đi ra mở cửa, bế đứa bé lên:
“Bảo bối, có chuyện gì sao?”
Minh Ế dụi dụi mắt, ngây thơ hỏi:
“Mẹ ơi, có phải ba bị bệnh không? Con ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng ba kêu rất khó chịu.”
Minh Bạch cũng đã xử lý bản thân xong xuôi, đi đến phía sau cô, không được tự nhiên khụ khu hai tiếng.
“A đúng… Khụ Khụ. Ba bị ốm.”
Sau đó, hai vợ chồng đặt một bức tường gỗ cách âm ngay trong đêm.
Khi hai người cho rằng việc này đã qua, cho đến một buổi sáng bình thường khác. Khi hai bậc phụ huynh đang chuẩn bị để đi làm, Minh Bạch ngồi trên ghế uống sữa bò, chuẩn bị đi học, lại đột nhiên hỏi Chi Đạo.
“Mẹ ơi, vì sao đêm đó ba lại gọi mẹ là chị?”
Chi Đạo quẫn bách cúi đầu.
Minh Bạch bình tĩnh uống nước: “Có lúc mẹ con cũng sẽ gọi ba là anh mà.”
Chi Đạo lập tức hung hăng đá anh một cái thật mạnh, lại nói với Minh Ế: “Sau này con sẽ biết.”
Minh Ế nửa hiểu nửa không gật đầu, Chi Đạo nghĩ thầm, việc này cứ lừa dối cho qua vậy đi, trẻ con mà, chắc gì đã nhớ lâu?
Ai ngờ trí nhớ của Minh Ế được di truyền từ ba cậu bé, năm cậu bé mười sáu tuổi đột nhiên ngộ ra chân tướng.
Trước lúc ra khỏi nhà, Chi Đạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn từng tấm ảnh chụp treo trên tường phòng khách. Tấm ảnh được đặt ở trung tâm, vị trí bắt mắt nhất là ảnh chụp hai người nam nữ đứng dưới hàng cây anh đào trong trường Bắc Đại. Cạnh đó cũng có nhiều bức ảnh khác, từ thảo nguyên đến núi tuyết, từ viện bảo tàng đến công viên hải dương, từ căn phòng nhỏ hẹp đến nước ngoài phồn hoa.
Sau đó, các bức ảnh dần xuất hiện người thứ ba.
Cô nhìn Minh Bạch đang chuẩn bị lái xe đưa con trai đi học.
Lại nhớ tới năm lớn học thứ ba của Minh Bạch, khi cô phải tiễn anh xuất ngoại du học, lúc đó, anh cũng mặc một bộ quần áo giống như bây giờ.
Bạn bè hỏi cô: “Yêu xa như vậy không mệt sao?”
Lúc đó cô nói: “Tớ sẽ đi tìm anh ấy.”
Không biết bằng cách nào mà hai người thật sự kiên trì vượt qua quãng thời gian đó. Mỗi ngày Chi Đạo chỉ chăm chú vào việc gặm nhấm những kiến thức trong sách vở, ngày ngày ngâm mình trong thư viện, không tham gia bất kì hoạt động giải trí nào. Mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng, còn tự học để thi IELTS. Những lúc mệt thì lại gọi điện thoại cho Minh Bạch, nghe anh nói anh rất nhớ cô là Chi Đạo lại thấy khỏe khoắn lại ngay. Mùa đông, Chi Đạo sẽ gửi cho anh một tấm ảnh người tuyết cô tự đắp, Minh Bạch cũng sẽ gửi lại ảnh người tuyết của anh, mùa đông đó cứ vậy mà chẳng còn lạnh nữa. Thời điểm muốn khóc liền nghĩ lại những kỉ niệm ngày xưa, nghĩ đến lời thề giữa hai người, tâm trạng Chi Đạo liền tốt hơn. Từ từ rồi cũng quen, cô không còn là thiếu nữ yếu ớt thích khóc lóc hay thương xuân buồn thu nữa. Sau đó cô cũng xuất ngoại, đi tới thành phố Minh Bạch đang sống, thi thạc sĩ tại trường của anh.
Đêm đó, khi mới xuống máy bay, bầu trời đổ một cơn mưa tuyết rất lớn, lúc đó Chi Đạo mới bật khóc thành tiếng, trút hết tất cả nỗi nhớ nhung vào tiếng khóc, ôm anh khóc khàn cả giọng.
“Minh Bạch, em … Em thật sự làm được rồi.”
Minh Bạch cũng ôm cô, kích động nói: “Chi Đạo, em thật tuyệt.”
Hai người đều không biết mình đã làm cách nào đi đến hiện tại, ngay cả đứa nhỏ cũng có luôn.
“Nhanh lên.” Minh Bạch vẫy tay với cô.
Chi Đạo đứng dậy: “Tới đây.”
Minh Ế đứng ở giữa.
Minh Ế tay trái cầm tay bố, tay phải nắm tay mẹ.
Chi Đạo vẫn luôn tuân theo những lời này: Con người chưa bao giờ ngừng thay đổi.
Trước kia sợ đau không có nghĩa là hiện tại vẫn sợ đau, trước kia thích nghĩ nhiều không có nghĩa lại hiện tại không nghĩ nhiều, trước kia cảm thấy tình yêu là thứ có cũng được không có cũng chẳng sao, không có nghĩa là hiện tại sẽ không nghiêm túc trân trọng tình cảm.
Có một chân lý đó là: Sóng gió khiến con người trưởng thành. Bởi vì chỉ cần còn sống, còn trải nghiệm, sẽ còn thay đổi.
Chi Đạo dũng cảm nhìn thẳng vào bản thân trong quá khứ, nhận ra khuyết điểm của mình, kịp thời phân tích sửa chữa, cho nên mới thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực.
Bởi vì, sau lần đầu tiên hai người gặp lại sau 2 năm, Chi Đạo không xem lần gặp lại này như một cuộc gặp gỡ bạn cũ bình thường, mà là tỉnh táo lại, thẳng thắn đối diện với bản thân trong quá khứ và bản thân ở hiện tại.
Đứng trước cánh cửa tiểu khu, Chi Đạo nhớ lại những kỉ niệm xưa.
Những kí ức suốt hai năm cấp ba, hai năm sau Chi Đạo nhìn lại đột nhiên tỉnh ngộ, cũng nhận ra tình cảm chân thực của mình:
Vì sao Minh Bạch lại đáng giá để cô lưu luyến đến vậy? Những hành động lúc trước của cô đã phá hoại tình cảm của hai người như thế nào? Vì sao hiện tại cô sống còn mệt mỏi hơn quá khứ? Vì sao cô không thể trở lại làm một Chi Đạo lạc quan hướng về tương lai như trước? Có phải cô nên thay đổi bản thân hay không? Có phải đã đến lúc cô nên thoát ra khỏi những bóng ma đó rồi hay không?
Thỉnh thoảng nhìn lại, các kí ức sẽ ngẫu nhiên gửi đến chúng ta một bài học: Chúng ta đã có được những gì trong quá khứ.
Nhưng tương lai chúng ta giữ được những thứ đó hay không vẫn là một câu hỏi cần chính bản thân chúng ta tự tìm ra câu trả lời. Tương lai liệu chúng ta có nhìn lại những chuyện chúng ta làm hôm nay và lại hối hận về chúng hay không? Chi Đạo không biết câu trả lời, điều duy nhất cô có thể xác định là cô có cả một đời để kiểm nghiệm.
Khó khăn sẽ đến rồi cũng sẽ qua đi.
Nước mắt rơi rồi cũng sẽ ngừng lại.
“Ba ơi, tan học ba nhớ đón con sớm một chút nhé.”
“Được, vậy con đứng yên tại chỗ đợi, đừng đi lung tung.”
“Anh mới là người đừng đi lung tung ấy. Lần đầu tiên đón con về nhà, ba con còn đi lạc đường nữa đó. Là mẹ đón hai bố con từ vùng hoang vu dã ngoại trở về đó”
“Còn không phải do hôm đó đường tắc quá sao? Anh định đi đường tắt cho nhanh, ai ngờ GPS không có hướng dẫn..”
“Ba con là người mù đường.”
“Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi…”
“Được rồi, ba mẹ đừng cãi nhau, nghe con nói…”
Một ngày bình thường.
Nói cười vui vẻ.
Ba của chúng ta.

Bình luận

Để lại bình luận