Chương 183

Trang Hạ ngồi dựa ở đầu giường, tóc dài đáp ở trước ngực dài quá hông, trên mặt cô mỏi mệt ý cười gượng ép, khuôn mặt biểu tình căng chặt hồi lâu không có làm ra, có vẻ cứng đờ.

Một bàn tay Trang Hạ vuốt ve cánh tay mẹ mình, một cái tay khác bị Trang Trình Viêm nắm chặt ở lòng bàn tay, anh không ngừng cúi đầu gạt nước mắt, giống như là sợi dây cót không ngừng kêu cô là chị.

“Tôi đang ở đâu……” Thanh âm Trang Hạ vang đến lợi hại, mồm miệng không rõ.

Thân thể của cô đột nhiên run lên, Trang Trình Viêm nắm tay cô, phát hiện cơ bắp cô không chịu khống chế bắt đầu run rẩy, sợ hãi dò hỏi: “Làm sao vậy chị?”

Chỉ thấy ánh mắt của cô ngắm hướng về phía cửa, Trang Trình Viêm cùng Trang Mân cùng nhau quay đầu lại nhìn lại, Quan Xuyên lẳng lặng mà đứng ở kia cùng cô đối diện.

Trang Mân vỗ bả vai con gái an ủi: “Vị này chính là Quan Xuyên, cậu ta nói cậu ta ở ven đường nhìn thấy con bị xe đâm, có lòng hảo tâm nên cứu con, những năm gần đây vẫn luôn là cậu ta giúp chúng ta, còn gánh vác rất nhiều tiền thuốc men.”

Quan Xuyên cũng không nói cho bọn họ sự thật, cũng không có khả năng nói cho.

Cậu bước nện bước cứng đờ tới gần Trang Hạ, thần sắc có chút mộc nạp, cậu đã từng thích tiếng thét chói tai của cô nhất, hiện tại lại sợ nghe được cô sợ hãi.

“Còn…… Nhận ra tôi sao?”

Nghẹn nửa ngày mới nói, nhìn ánh mắt sợ hãi của Trang Hạ, cậu có một loại dự cảm không tốt.

Trang Hạ đột nhiên lắc đầu, trốn vào trong lòng ngực Trang Mân không ngừng kêu: “Mẹ, mẹ.”

“Hạ Hạ không có việc gì, cậu ta chính là ân nhân của chúng ta, nếu mà không có cậu ấy, cả nhà chúng ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, con đừng sợ, cậu ấy sẽ không làm tổn thương chúng ta.”

Sức lực từ trong thân thể cậu bị rút cạn, Quan Xuyên hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Không nhớ rõ cậu là tốt nhất, quên đi hành động cậu đã từng làm với cô, với cậu mà nói là một loại ban ân, điều này liền chứng minh, cậu có thể ở trước mặt Trang Hạ bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng bản năng thân thể sẽ không nói dối, đối mặt với Quan Xuyên tới gần, Trang Hạ giống như phát bệnh co rút người lại, thậm chí còn sẽ vô cớ rớt nước mắt.

Cô toàn thân sở hữu bài xích, đều hướng ở Quan Xuyên xin tha.

Trang Hạ tỉnh lại sau ba tháng, Quan Xuyên rất ít khi đơn độc ở chung cùng cô.

Một là sợ hãi lưu lại bóng ma cho cô, hai là muốn ở trước mặt cô tạo một cái hình tượng tốt đẹp nhất .

Cô ngày qua ngày kiên trì làm huấn luyện khang phục, dần dần học xong cách đi đường bình thường như thế nào.

Trang Hạ gấp không chờ nổi mà muốn về nhà, Trang Mân nói cho cô, nhà đã từng bị bán đi.

“Không sao đâu mẹ, đi đâu đều có thể, con không muốn suốt ngày ở bệnh viện, chỉ cần có mẹ và em nơi nào cũng là nhà, mẹ và em mang con xuất viện đi.” Trang Hạ sốt ruột đến muốn khóc ra tới.

Trang Mân ôm cô an ủi, không ngừng đáp ứng cô: “Được rồi, được rồi.”

Trang Hạ muốn xuất viện trước một ngày, Trang Trình Viêm cùng Trang Mân vội vàng xử lý phòng ở, thu thập cho cô ra một gian phòng ngủ mới.

Quan Xuyên cho bọn họ một chỗ ở của ba năm trước đây, vẫn là ở trung tâm thành phố có đoạn đường tốt nhất.

Khi đang ăn cơm trưa Trang Hạ đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm, cô nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía phòng vệ sinh, quỳ trên mặt đất ôm bồn cầu nôn mửa.

Ăn vào đi đồ vật tất cả đều toàn bộ mà phun ra, buồn nôn thanh âm tê tâm liệt phế.

“Có khỏe không?”

Cô hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy Quan Xuyên đứng ở cửa toilet, sợ tới mức một mông ngã ngồi trên mặt đất, điên cuồng lắc đầu cầu xini cậu: “Đừng tới đây! Đừng tới đây! Cách xa tôi một chút!”

Quan Xuyên lui về phía sau ba bước, giơ tay ý bảo cô bình tĩnh.

Bình luận

Để lại bình luận