Chương 183

“Hoàng thượng, có gọi người bê nước lên luôn không ạ?” Lương Cửu Công đang canh giữ ngoài cửa, thấy Khang Hi bước ra bèn hỏi theo thói quen.
Hai mắt Khang Hi đỏ ngầu, hắn nhìn về phía Lương Cửu Công hỏi, “Nàng, nàng là công chúa?”
Lương Cửu Công nghe vậy thì ngẩn người, lúng túng gật đầu đáp, “Vâng, đúng rồi ạ…”
“Con gái, con gái ruột của trẫm?” Khang Hi khó tin truy vấn.
Lương Cửu Công gật đầu đáp, “Hoàng thượng, không, không phải ngài đã biết từ lâu rồi sao? Vì muốn ở bên công chúa, lúc trước ngài đã làm đủ mọi cách mà.”
Khang Hi cảm thấy máu trong cơ thể như đông cứng lại.
Hắn không ngờ nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn thế mà lại là con gái ruột của hắn.
Hắn càng không ngờ, bản thân hắn ở thế giới này lại tìm mọi cách quấn lấy nàng, còn dám để nàng sinh cả nhi tử cho hắn nữa.
Điều khiến hắn bàng hoàng nhất chính là, bản thân hắn, người đã trưởng thành chín chắn, lớn hơn hắn ở thế giới này mười tuổi mà dưới tình huống mơ hồ hắn lại bị nữ nhi ruột dụ dỗ, còn phát cuồng, mất khống chế trong thân thể nàng, làm nàng đến mức nàng ngất đi.
Đầu Khang Hi đau nhức như búa bổ, hắn mệt mỏi phất tay, đi về phía thư phòng, “Lương Cửu Công, trẫm đau đầu, ký ức lộn xộn, ngươi kể lại chuyện của trẫm và công chúa từ đầu đến đuôi cho trẫm nghe.”
Lương Cửu Công hơi nghi ngờ, nhưng người này quả đúng là chủ tử hắn đã hầu hạ nhiều năm nay, cho dù là một động tác nhỏ hay là cách nói chuyện cũng không sai một li nào.
Sao đột nhiên ngài ấy lại quên béng chuyện của công chúa chứ?
Lương Cửu Công có nghĩ nát óc cũng không ra, nhưng hắn không dám làm trái lời Hoàng đế, chỉ đành tỉ mỉ kể chuyện quá khứ của công chúa và Hoàng đế cho Khang Hi nghe.
Khang Hi dựa lưng vào ghế trong thư phòng, nhắm mắt chết lặng lắng nghe.
Cả chiều hôm đó, hắn đằm chìm trong nỗi bàng hoàng trước những điều hoang đường mà bản thân hắn ở thế giới này đã làm, hồi lâu mà vẫn không thể thoát ra được.
Thì ra nữ nhân kia là Tam công chúa. Trong trí nhớ của hắn, con bé là một người trầm tĩnh và ngoan ngoãn.
Ở trong mắt hắn, nữ nhi của hắn chỉ có hai kiểu.
Kiểu thứ nhất là nữ nhi hắn yêu thích, hắn có thể suy xét nhiều hơn một chút về tương lai của họ trên cơ sở liên hôn chính trị. Lấy Nhị công chúa là một ví dụ điển hình.
Kiểu còn lại chính là nữ nhi có giá trị lợi dụng, bọn họ sinh ra đã được hưởng thụ sự sùng bái của con dân Đại Thanh, sống cuộc sống sang quý của công chúa nên nhất định phải cống hiến cho Đại Thanh. Gả đến Mông Cổ, cống hiến cho liên minh giữa Mãn – Mông là giá trị lớn nhất của bọn họ.
Tam công chúa là một trong những công chúa thuộc kiểu số hai.
Khang Hi không có ấn tượng gì với Đoan Tĩnh, trong trí nhớ, dường như hắn từng nghe thuộc hạ bẩm báo tình cảm phu thê của Hòa Thạc Đoan Tĩnh công chúa và phò mã rất tệ, mấy năm gần đây sức khỏe cũng không tốt lắm. Nhưng hắn chưa từng để ý những thứ này, trong mắt hắn, một công chúa liên hôn, sống thế nào đều dựa vào bản lĩnh của chính mình, chỉ cần nàng lớn diện cho sự đoàn kết của Mãn – Mông, trở thành biểu tượng củng cố cho Đại Thanh là đủ rồi.
Hắn chỉ quan tâm thực tế, nội bộ thối nát thế nào hắn không quan tâm, mối hôn sự này chôn vùi bao nhiêu máu và nước mắt của con bé hắn khinh thường biết.
Nhưng hôm nay, trời xui đất khiến, hắn biết được bản thân mình ở thế giới này vậy mà yêu chính nữ nhi ruột của mình – người mà ở thế giới của hắn được hắn gả đến Mông Cổ.
Bản thân hắn cũng mơ màng hồ đồ bị con bé quyền rũ.
Quả đúng là mớ hỗn độn!
Khang Hi cảm thấy vô cùng bực bội, nhưng hắn không biết phải phát tiết thế nào.
“Mật…” Hắn vừa định tìm Mật phi, nhưng bỗng nhớ ra thế giới này không có Mật phi.
Khang Hi đỡ trán, nhớ đến một nữ nhân khác, hiện giờ đầu hắn đau như búa bổ, chỉ muốn tìm người quen an ủi một phen, “Nghi phi ở Dực Khôn cung sao?”
Lương Cửu Công không hiểu sao đột nhiên Hoàng đế lại nhắc đến Nghi phi, bèn đáp, “Hẳn là thế.”
“Đi, đến Dực Khôn cung.” Khang Hi kiên quyết đứng dậy, bước đi nhanh như gió.
Lương Cửu Công nhanh chân chạy theo hắn, vẻ mặt đau khổ, thấp giọng khuyên can, “Hoàng thượng, nếu ngài có việc gì muốn phân phó thì cứ nói với nô tài, để nô tài thay ngài đến Dực Không cung truyền đạt một tiếng, ngài cần gì phải tự mình đi chứ?”
Khang Hi lạnh lùng hỏi, “Sao nào? Bây giờ trẫm đi đâu cũng phải bẩm báo với ngươi sao?”
Lương Cửu Công vội vàng đáp, “Nô tài không dám. Có điều, nếu Hoàng Quý phi tỉnh lại muốn tìm ngài, biết ngài đến Dực Khôn cung, khó tránh khỏi sẽ đau lòng, đến cuối cùng người đau lòng vẫn là ngài.”
Khang Hi nghe vậy thì khựng lại, một lát sau, hắn lại tiếp tục bước về phía trước.

Lúc Đoan Tĩnh tỉnh lại, trong phòng im ắng, nàng từ từ ngồi dậy, lại phát hiện thân thể nhớp nháp.
Nàng vừa xốc chăn lên thì phát hiện Hoàng đế vậy mà không lau sạch sẽ thân thể cho nàng sau khi xong việc giống như mọi khi.
Đoan Tĩnh hơi nhíu mày, không hiểu hôm nay Hoàng đế bị gì, cả ngày cứ kỳ lạ bí hiểm.
Nàng gọi cung nữ vào hầu hạ, thay xiêm y mới.
“Hoàng thượng đâu?” Nàng thuận miệng hỏi.
Mấy tiểu cung nữ sợ đến mức trực tiếp quỳ rạp xuống đất, khó khăn trả lời, “Bẩm Hoàng Quý phi nương nương, Hoàng thượng, Hoàng thượng đến Dực Khôn cung rồi ạ.”
Khang Hi không hề che giấu hành tung của bản thân, hiện giờ toàn bộ hậu cung đều biết hắn vậy mà đến cung điện khác.
Mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, thảo luận chuyện mấy năm nay Hoàng Quý phi độc sủng, có khi nào sẽ mất đi sự sủng ái của Hoàng đế trong hôm nay không?
“Đi lúc nào? Còn chưa về nữa sao?” Đoan Tĩnh tự nhéo mu bàn tay mình, cố gắng trấn định lại.
“Bẩm nương nương, sau khi ngài ngủ, Hoàng thượng và Lương tổng quản trò chuyện với nhau ở thư phòng hồi lâu, sau đó mới đến Dực Khôn cung, ngài ấy đã đi được khoảng một canh giờ, bây giờ còn chưa quay lại…” Tiểu cung nữ không dám giấu giếm.
Đoan Tĩnh rũ mắt, phất tay cho cung nhân lui ra ngoài, “Các ngươi lui ra đi, bổn cung ở đây một lát.”
Đám tiểu cung nữ lục tục lui ra, cẩn thận đóng cửa cung lại, chừa khoảng không yên tĩnh cho Đoan Tĩnh.
Lúc bọn họ tiến cung, hoàng cung này đã là thiên hạ của Hoàng Quý phi.
Bọn họ hầu hạ ở Càn Thanh cung bao lâu nay, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ân ái của Hoàng đế và Hoàng Quý phi, tình cảm của cả hai khăng khít không để bất cứ kẻ nào chen chân vào, hậu cung cũng phẳng lặng như mặt hồ. Chẳng lẽ bức tranh ngọt ngào kia sắp bị phá hủy hay sao?
Nhưng rõ ràng dung mạo của hoàng Quý phi còn xinh đẹp thế này, không khác gì năm đó, chẳng lẽ thật sự là hồng nhan bạc mệnh sao?
Đoan Tĩnh dựa lưng vào giường, dưới ánh đèn mờ ảo, nàng lẳng lặng mân mê những quân cờ làm bằng ngọc trong hộp đựng quân cờ, trong lòng không có hứng muốn chơi, nên thế cờ vô cùng lộn xộn.
Nàng nghĩ, cho dù hắn đột nhiên thay đổi, cũng phải do hắn chính miệng nói với nàng, nàng mới có thể cam tâm.
Nhưng càng nghĩ nàng càng cảm thấy nghi ngờ, rõ ràng hôm qua nàng vẫn có thể cảm nhận được tình yêu sâu đắm của hắn, vì sao hôm nay lại biến mất không còn dấu vết gì chứ?
Nàng muốn hỏi rõ ràng.
Nến cháy được nửa cây, ánh mắt mong mỏi của Đoan Tĩnh cũng dần trở nên ảm đạm.
“Két…” Cửa bị đẩy ra, Đoan Tĩnh vừa quay đầu đã rơi vào một vòng ôm chặt chẽ, người ôm nàng say mèm, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Kiểu Nhi? Đoan Tĩnh?” Cả người Khang Hi nồng nặc mùi rượu, hai mắt đỏ ngầu, “Sao nàng có thể là Đoan Tĩnh được chứ?”
Đoan Tĩnh ngoan ngoan để mặc hắn ôm mình, “Sao ta không thể là Đoan Tĩnh được?”
“Không được! Không thể! Nàng không thể là Đoan Tĩnh được!” Khang Hi say khướt ôm nàng đi về phía giường, hắn chui đầu vào cổ nàng, giọng nói ồm ồm, “Nàng không thể nào là Đoan Tĩnh được… Đoan Tĩnh, Đoan Tĩnh là nữ nhi của ta, ta đã gả con bé đến Mông Cổ rồi… Sao nàng có thể là Đoan Tĩnh được chứ?”
Đoan Tĩnh bỗng trầm mặc, nàng nhìn Khang Hi như một đứa bé rúc vào người mình, dường như nàng đã hiểu điều gì đó.
Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, thở dài nói, “… Nhưng mà, con chính là Đoan Tĩnh, Đoan Tĩnh là con…”
Không có người kiếp trước, sẽ không có duyên kiếp này.
Ở nơi Đoan Tĩnh không nhìn thấy, Khang Hi chui đầu vào ngực nàng, dường như khóe mắt chảy xuống một giọt nước trong suốt…
Hôm sau, Đoan Tĩnh có cảm giác dường như Hoàng đế đã khôi phục vẻ bình thường.
Từ lúc hắn tỉnh lại thì bắt đầu không thành thật, cả người dính chặt lấy nàng.
Đoan Tĩnh bất lực đẩy đẩy đầu hắn sang một bên, giận dỗi hỏi tội, “Chàng còn chưa nói rõ hôm qua chàng đến Dực Khôn cung làm gì đâu đấy?”
Khang Hi vô tội đáp, “Trẫm thề, trẫm tuyệt đối không bước chân vào Dực Khôn cung nửa bước! Nếu Kiểu Nhi không tin thì cứ hỏi Lương Cửu Công. Không biết tiểu cung nhân nào nghe đồn bậy bạ, lan truyền lời đồn đãi nhảm, nếu như để trẫm tóm được, trẫm thưởng cho kẻ đó mấy gậy!”
Đoan Tĩnh nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng hắn, môi anh đào thò lại gần, hôn lên môi hắn nói, “Được rồi, đừng quậy đến long trời lở đất, mau đi thượng triều đi.”
Khang Hi được voi đòi tiên, hắn thò mặt lại hôn lên môi nàng, quấn quít hồi lâu mới không tình nguyện đi thượng triều.
Sau khi mặc triều phục xong, quay sang nhìn Đoan Tĩnh đang ngủ trên long sàng, hắn nhịn không được hôn lên trán nàng một cái rồi mới xoay người rời đi.
Quả thật hôm qua hắn muốn đến Dực Khôn cung, trong thế giới của hắn, Nghi phi vẫn được hắn sủng ái, năm đó bà ta không sinh được con, hắn phong bà ta thành tần.
Sau đó, mặc dù không thường đến cung của Nghi tần, nhưng bà ta vẫn giữ một vị trí trong lòng hắn.
Hắn bị chân tướng làm cho choáng váng mặt mày, nên mới sốt ruột đi tìm một vài sự vật quen thuộc giống với thế giới của hắn, để tự an ủi bản thân.
Nhưng lời nói của Lương Cửu Công khiến lòng hắn tê rần, chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ khiến Đoan Tĩnh cảm thấy khổ sở, thân thể này sẽ từ chối hành vi của hắn theo bản năng.
Vì thế, hắn xuất cung, đến phủ của Dụ thân vương, sau khi gặp được Dụ thân vương, lòng hắn vô cùng hoài niệm. Dụ thân vương là một trong số ít người có thể khiến hắn nói ra suy nghĩ thật của mình, ca ca của hắn đã rời đi nhiều năm.
Có thể gặp được ông ấy ở thế giới này, lòng Khang Hi vô cùng xúc động.
Phúc Toàn thấy Khang Hi đột nhiên ghé thăm thì cảm thấy bất ngờ, tuy thế nhưng ông ấy vẫn vui vẻ đón tiếp hắn.
Cách một thời không, hai huynh đệ cùng nhau vừa nói chuyện vừa uống rượu, uống đến say mèm. Khang Hi say khướt được Dụ thân vương sắp xếp nghỉ ngơi ở phòng ngủ cho khách.
Hắn mơ thấy tất cả ký ức của thân thể này, cùng với những gút mắt tình cảm giữa thân thể này và Đoan Tĩnh.
Khang Hi còn mơ thấy chủ nhân của thân thể này, cũng chính là bản thân lúc trẻ hơn mười tuổi, người kia híp mắt phượng, môi mỏng nhếch lên, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào trái tim hắn.
“Thật không ngờ ngươi đã già thế này, mà thủ đoạn vẫn không tiến bộ chút nào nhỉ? Nuôi dưỡng ra nhi tử có đức hạnh như vậy, đã thế còn bị nó làm cho tức đến ngất xỉu? Nếu trẫm là ngươi, e là sẽ mắc cỡ chết mất!” Hoàng đế trẻ tuổi cười mỉa mai nói.
“Hừ, ngươi thì lợi hại rồi, đưa cả nữ nhi ruột lên giường, thủ đoạn của trẫm nào so nổi với ngươi chứ? Vì muốn có được nữ nhi, ngươi vậy mà dám dùng cả binh pháp? Nếu tổ tông Ái Tân Giác La thị biết được, chắc chắn sẽ đội mồ sống dậy!” Khang Hi lớn tuổi cũng đáp lại bằng giọng điệu mỉa mai.
“Ít nhất mắt nhìn của trẫm tốt hơn ngươi, ngươi nhìn đống oanh oanh yến yến bên cạnh ngươi thử mà xem, ngươi có khác gì con lợn giống không ngừng gieo giống khắp nơi không, đúng là già mà không nên nết, ngươi không sợ thận hư, cơ thể cạn kiệt sức lực sao?” Hoàng đế trẻ tuổi tiếp tục chế nhạo. ( khụ khụ ….tui ko bít j hết á )
“Ngươi yên tâm, thân thể của trẫm rất tốt, hôm nay còn làm Kiểu Nhi đến mức con bé không ngừng xin tha đấy.” Khang Hi lớn tuổi trực tiếp tung lớn chiêu.
“Ngươi!” Quả nhiên Hoàng đế tuổi trẻ vừa nghe vậy sắc mặt liền trở âm trầm, “Ngươi thử dùng cơ thể của trẫm chạm vào nàng lần nữa xem!”
Dù sao Khang Hi lớn tuổi cũng lớn hơn Khang Hi trẻ tuổi mười năm, kinh nghiệm phong phú, hắn nghe thế thì cười khẽ nói, “Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, sao có thể nói là cơ thể của mình ngươi được? Đây cũng là cơ thể của trẫm. Đột nhiên trẫm cảm thấy tuổi trẻ rất tốt, hơn nữa còn có nữ nhi mềm mại bầu bạn, đúng là vui đến quên cả trời đất.”
Hoàng đến trẻ tuổi xụ mắt, tâm tình âm u.
Một lúc lâu sau, đột nhiên hắn cười thành tiếng, lạnh nhạt nói, “Được thôi, nếu thật sự không thể tìm được cách quay về cũng không sao cả, dù sao đống con cháu bất hiếu này của ngươi cũng không phải do ta nuôi dạy ra, còn có Mật phi gì đó kia của ngươi, cùng với Thập Bát a ca Dận Giới đã chết kia của ngươi…. Đừng trách trẫm tàn nhẫn ác độc. Không có Kiểu Nhi, ngươi xem trẫm có thể làm ra chuyện gì!”
Khang Hi siết chặt tay thành nắm đấm.
Hoàng đế tỉnh dậy sau giấc mơ kỳ lại, hắn chỉ cảm thấy cơ thể nồng nặc mùi rượu.
Những ký ức và tình cảm của thân thể này và Đoan Tĩnh vẫn hiện rõ mồn một trước mắt hắn, cũng ảnh hưởng đến linh hồn của hắn.
Dường như hắn đã thực sự trải qua quá trình yêu nữ nhi ruột của mình lần nữa, nhưng linh hồn của hắn đang không ngừng nói với hắn, đây là sai lầm, thế giới của hắn mới là chân thật.
Nhưng khi quay về Càn Thanh cung, nhìn thấy Đoan Tĩnh đang chờ đợi hắn, thân thể dựa lại gần nàng trong vô thức.
Từ ngày đó về sau, Khang Hi cẩn thận sắm vai nguyên thân, bắt chước theo động tác và lời nói của nguyên thân khi ở cùng Đoan Tĩnh.
Nhìn nàng nghịch ngợm che mắt hắn lại, mềm mại năn nỉ hắn ra ngoài đi chơi với nàng, chỉ là vì muốn để hai mắt của hắn nghỉ ngơi một chút.
Nhìn nàng mềm mại nhào vào lồng ngực hắn, méc Dận Kỳ chơi trò chơi thắng nàng, muốn hắn đấu lại với nó, giành phần thắng về lại cho nàng.
Nhìn nàng mỗi ngày ngoan ngoãn rúc vào ngực hắn, nhuyễn ngọc ôn hương lấp đầy cõi lòng, hắn chỉ cảm thấy thế gian này không còn gì phiền não nữa.
Đã lâu rồi Khang Hi không cảm nhận được sự ấm vui sướng đơn thuần đến như vậy.
Ngay khi hắn buông bỏ tất cả xiềng xích của sự giam cầm và tự áp đặt, trải nghiệm trọn vẹn cuộc sống hoàn toàn khác với thế giới của chính mình, lần đầu tiên hắn cảm thấy ghen tị với chính mình ở thế giới này.
Vì sao hắn ta có thể sống cuộc sống đơn giản, vui vẻ như vậy?
Vì sao hắn ta có thể từ bỏ tất cả những cám dỗ xinh đẹp kia, kiên định chỉ chọn mình nàng chứ?
Khang Hi có dục vọng khống chế vượt quá sức tưởng tượng đối với quyền lực, nếu không phải vậy thì hắn sẽ không sinh ra sự bất mãn ngày càng nhiều khi Thái tử lớn dần.
Hắn tự nhận bản thân đứng trên đỉnh thế giới, hắn có thể nắm giữ mọi thứ dễ như trở bàn tay, sao có thể vì một nữ nhân mà cam tâm vứt bỏ những cám dỗ khác được.
Nhưng khi Khang Hi còn chưa suy nghĩ thông thấu mọi chuyện, hắn lại cảm nhận được dường như bản thân hắn đang rời khỏi thế giới này.
Hắn nghĩ, có lẽ không bao lâu nữa, hắn và nguyên thân sẽ ai về chỗ người nấy.
Có lẽ hắn không còn cơ hội có được câu trả lời cho vấn đề này nữa.
Vào đêm hắn sắp phải rời đi, cũng chính là đêm trung thu.
Đoan Tĩnh kéo tay hắn khăng khăng muốn ngắm trăng dưới gốc cây quế, bên cạnh gốc cây có một chiếc bàn đá, bên trên bày một đĩa bánh trung thu nhỏ và một bình rượu quế, hai người ngồi đối diện với mặt trăng.
Đoan Tĩnh mỉm cười dịu dàng, giữa mày hiện lên vẻ buồn bã, nàng nâng ly kính ánh trăng, sau đó lại nâng ly kính mặt đất.
Ly cuối cùng nàng kính Khang Hi, nàng uống một hơi cạn sạch.
Dưới ánh trăng sáng rọi, gương mặt Đoan Tĩnh ửng đỏ.
Khang Hi cũng im lặng không nói lời nào, tự rót tự uống, uống liên tiếp vài ly. Hôm nay phải rời đi, vốn định vui vẻ ra đi, nhưng không hiểu sao tâm lý có chút luyến tiếc, Khang Hi cũng không biết bản thân luyến tiếc điều gì.
Rõ ràng tất cả những thứ này không thuộc về hắn.
Hắn có cuộc sống muôn màu muôn vẻ của bản thân, sao có thể tham lam sự ấm áp ở đây được chứ?
Khang Hi lấy lại tinh thần mới phát hiện không biết nữ nhân bên cạnh đã uống mấy chén, hai mắt mênh mông sương mù, môi anh đào còn dính chút rượu như là giọt sương sáng sớm.
“Hoàng A Mã…” Đoan Tĩnh dùng một tay đỡ trán, nghiêng đầu buồn bã nhìn thẳng vào mắt Khang Hi.
“Ngài nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Lông mi Khang Hi run lên.
“Mặc dù ngài diễn rất giống, nhưng mà, ngài không yêu con như hắn… Mặc dù lúc đầu con còn chưa rõ, nhưng sau này càng lúc con càng phát hiện điểm khác biệt giữa hai người…”
Khang Hi nhẹ nhàng thở dài.
“Con xin lỗi… ngày đó quấn lấy ngài nhất định là ngài cảm thấy rất buồn bã đúng không…” Đoan Tĩnh cắn môi, vô cùng hối hận.
Khang Hi muốn nói lại thôi.
“Có lẽ ngài cảm thấy tất cả những gì xảy ra ở đây đều là sai lầm, nhưng con sống rất vui vẻ. Cho dù chỉ là một giấc mộng thoáng qua, con cũng xin đắm chìm không thức giấc…”
Khang Hi muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không biết nên nói gì.
“Không biết con còn sống ở thế giới kia không? Nếu như có thể, con mong ngài nói với nàng một câu. Nói là: đừng sợ, tất cả gập ghềnh đều sẽ trôi qua, trong tương lai sẽ có rất nhiều người yêu thương nàng…”
Đoan Tĩnh còn chưa nói xong đã nằm xuống bàn thiếp đi.
Khang Hi nhìn sườn mặt trắng nõn của nàng, dường như hắn bị thứ gì hấp dẫn, tay duỗi ra trong vô thức.
Ngay khi đầu ngón tay chạm vào cánh môi mềm mại kia, đột nhiên hắn mất ý thức…
…..
Lần nữa tỉnh lại, hắn đã quay về hành cung Bố Nhĩ Cáp, hắn kinh hoàng ngồi bật dậy, sau khi nhìn bản thân trong gương, hắn mới phát hiện hắn đã quay về thân thể của mình.
“Lương Cửu Công! Lương Cửu Công!”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng! Nô tài đến ngay.” Lương Cửu Công thở hồng hộc chạy vào.
“Mấy, mấy ngày nay trẫm có làm chuyện gì kỳ lạ không?” Khang Hi truy hỏi.
Lương Cửu Công lắc đầu, ngay sau đó lại gật đầu đáp, “Bẩm Hoàng thượng, nhiều ngày nay ngài luôn nói thân thể không khỏe, thái y cũng dặn ngài nên tịnh dưỡng nhiều hơn, lần đầu tiên nô tài thấy ngài bằng lòng gác lại chính sự, nghỉ ngơi mấy ngày.”
“Có điều, lần này ngài không gọi các nương nương đến hầu bệnh, mà lại gọi vài vị công chúa đã xuất giá đến hầu bệnh. Đại công chúa và Nhị công chúa vừa nhận được tin đã chạy ngay đến, nhưng Tam công chúa bị bệnh, sợ đến sẽ lây bệnh cho ngài, nên chỉ đành viết thư thỉnh tội.”
“Ngài vừa đọc được thư đã cảm thấy vô cùng lo lắng, phái Tứ a ca và Ngũ a ca dẫn người đi, nói muốn đưa công chúa đến hành cung dưỡng bệnh, muốn để ngự y bên cạnh ngài khám bệnh, chăm sóc cho công chúa nữa.”
Khang Hi nghe vậy thì hỏi tiếp, “Vậy công chúa đâu?”
Lương Cửu Công không hiểu sao đột nhiên Hoàng thượng lại quan tâm đến Tam công chúa đến như vậy, nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời, “Hai ngày trước Tứ a ca phái người hồi âm nói rằng thân thể Tam công chúa suy nhược, không dám lên đường, cho nên đoàn người mới đi thong thả. Kết quả trên đường đi công chúa vẫn bị sốt một đợt, nghỉ ngơi ba ngày sau mới dám tiếp tục lên đường. Chắc là chiều ngày mai mới đến được ạ.”
“Thân thể công chúa yếu ớt đến vậy sao?” Khang Hi suy tư gì đó hỏi.
“Nô tài không biết, nô tài chỉ nghe nói dường như công chúa và ngạch phụ có mâu thuẫn gì đó…” Lương Cửu Công lúng ta lúng túng đáp.
Khang Hi trầm mặc trong chốc lát hỏi, “Có phải do năm đó trẫm không chọn cho con bé nhà chồng tốt đúng không?”
Lương Cửu Công không dám nói tiếp.
“Bỏ đi, chờ công chúa đến đây, bảo thái y khám cho con bé. Không, không cần nói kết quả cho trẫm nữa…” Khang Hi lạnh lùng xoay người.
Lúc Hòa Thạc Đoan Tĩnh công chúa bình an đến hành cung Bố Nhĩ Cáp, Tứ a ca và Ngũ a ca đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ không có ấn tượng gì nhiều với vị Tam tỷ tỷ này, trong ký ức của họ tỷ ấy là một người ngoan ngoãn và trầm tĩnh.
Đi chung một đường, bọn họ có thêm chút ấn tượng, đó chính là nhu nhược.
Vẻ mặt của tỷ ấy luôn tái nhợt, sắc môi trắng bệch, nhưng nét mặt luôn dịu dàng.
Thỉnh thoảng chạm mắt với họ, tỷ ấy luôn cười cong mi mắt, gật đầu với hai người.
Bọn họ thậm chí không dám nói chuyện lớn tiếng với tỷ ấy, sợ tỷ ấy hoảng sợ.
Cảm giác yếu đuối, vẻ mặt tái nhợt của Tam tỷ giống hệt những món đồ sứ tinh xảo đắt tiền không thể chịu được va chạm mạnh, phải cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay mới có thể tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Nhưng hiển nhiên thân thể của tỷ ấy không quá tốt, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh lâu ngày, Tứ a ca Dận Chân là người cẩn trọng, hắn đã nhìn thấy mấy vết bầm xanh tím trên cổ tay của Đoan Tĩnh trong lúc vô tình.
Hắn nhăn mày, cho dù gả đến Mông Cổ, thì tỷ ấy cũng là công chúa Đại Thanh, không thể bị đối xử như vậy được.
Tứ a ca Dận Chân thầm nghĩ sẽ nhân lúc báo cáo công việc hoàn thành, thuận tiện nhắc đến chuyện Tam tỷ bị bạo hành, nhưng dường như Khang Hi lại thay đổi suy nghĩ.
Tam công chúa đã đến hành cung vài ngày, nhưng Khang Hi không hề nhắc đến tên nàng.
Mọi người đều tưởng là nhiệt huyết của Khang Hi đã qua rồi. Hắn đã vứt nữ nhi không được sủng ái kia ra sau đầu, nên đám cung nhân cũng bắt đầu lơ là trong việc hầu hạ nàng.
Huống hồ vị công chúa Hoà Thạc Đoan Tĩnh này cũng thật sự là một người dễ nói chuyện, ngày nào cũng ngoan ngoãn uống thuốc, không hề phàn nàn, hay la hét inh ỏi.
Đám nô tài không kiêng nể gì, bắt đầu làm việc chậm trễ.
Mãi đến chạng vạng một ngài nọ, vài tiểu cung nữ biếng nhác chụm lại nói chuyện phiếm với nhau, không chịu canh giữ bên ngoài phòng của công chúa.
Khang Hi lại đến đúng vào lúc này, vừa hay bắt được bọn họ lười biếng không chịu làm việc.
Khang Hi híp mắt lại, đám cung nhân sợ đến mức lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Công chúa đâu?” Khang Hi lạnh lùng hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, công chúa, công chúa uống thuốc nên đã nghỉ ngơi rồi ạ.” Đám cung nữ nơm nớp lo sợ trả lời.
Khang Hi liếc mắt nhìn Lương Cửu Công một cái, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Lương Cửu Công hiểu rõ, hắn phất tay một cái, đám cung nhân kia âm thầm bị kéo xuống.
Đây là lần đầu tiên Khang Hi nghiêm túc ngắm nhìn nữ nhi này của hắn.
Nữ nhi này ở một thế giới khác dưới tình huống trời xui đất khiến đã dây dưa với hắn.
Nữ nhi thứ ba của hắn, công chúa Hòa Thạc Đoan Tĩnh.
Khang Hi chỉ nhớ năm nay con bé hơn ba mươi tuổi, cụ thể thế nào, hắn không nhớ nổi.
Dường như con bé sinh vào một ngày không mấy may mắn, hắn không có ấn tượng gì với ngày con bé được sinh ra cả.
Hiện giờ con bé lẳng lặng ngủ trên giường, dường như nó không có cảm giác an toàn nên mới co rúm thành một cục, dáng vẻ khác hoàn toàn với nó ở thế giới kia.
Ở thế giới kia, con bé luôn rúc vào ngực hắn.
Thoạt nhìn, vẻ mặt của con bé tái nhợt, nét mặt ảm đạm, hoàn toàn không có vẻ kiều diễm ướt át, dung mạo tuyệt sắc như ở thế giới kia.
Nhưng nhìn từ khuôn mặt vẫn có thể nhận ra hai người có nét tương tự, khí chất dịu dàng xen lẫn bi thương kia của con bé là độc nhất vô nhị.
Quả nhiên, nữ nhân được cưng chiều và nữ nhân không ai nhòm ngó sẽ đi về hai kết cục khác nhau.
Khang Hi không biết cảm giác của bản thân hiện giờ là gì, trải nghiệm kỳ diệu kia đã khiến hắn không cách nào đối xử với con bé như một người phụ thân đối xử với nữ nhi của mình.
Hắn nhịn không được duỗi tay sờ lên trán nàng, “Quên nói cho con, ngày đó, trẫm không hề hối hận. Không phải do con dụ dỗ trẫm, mà là trẫm tự nguyện bị con dụ dỗ…”
Đó là trải nghiệm tươi đẹp nhất từ lúc sinh ra đến giờ mà hắn không cách nào quên nổi.
“Còn nữa, con bảo trẫm chuyển lời đến con ở thế giới này, trẫm nghĩ, vẫn không nên nói cho con thì hơn, chờ con tự phát hiện trong tương lai.”
Cuối cùng Khang Hi cũng hiểu vì sao hắn ở thế giới kia có thể vứt bỏ hết tất cả những cám dỗ xung quanh.
Đáp án là vì nàng.
Bởi vì nàng đáng để chống đối với tất cả.
Bởi vì nàng cho nên mới đáng giá.
Bởi vì là nàng cho nên mới không hối hận.
Năm Khang Hi thứ bốn mươi bảy, Hoàng đế phái Tứ a ca và Ngũ a ca đón công chúa Hòa Thạc Đoan Tĩnh đến hành cung hầu bệnh.
Công chúa bệnh nhẹ, nhưng lại nằm triền miên trên giường bệnh, bệnh lâu khó lành.
Tứ a ca âm thầm bẩm báo với Hoàng đế: Trên thân thể của công chúa có dấu vết xanh tím, e là đã bị ngạch phụ bạo hành.
Sau khi Hoàng đế âm thầm điều tra mới biết ngạch phụ tham hoa háo sắc, biết công chúa yếu đuối, nên đã thường xuyên tay đấm chân đá với công chúa, khiến cả thể xác và tinh thần của công chúa đều đau khổ, dần mất niềm tin vào cuộc sống.
Hoàng đế giận dữ, lấy lại tước vị, hạ lệnh giam giữ, ngạch phụ Cát Nhĩ Tang thấp thỏm lo âu, sợ bị vạch trần tội lỗi, nên đã thắt cổ tự sát frong ngục giam.
Kể từ đó về sau, Hoàng đế vô cùng sủng ái công chúa, phái người dọn dẹp Cảnh Nhân cung để công chúa đến đó ở, hắn cũng thường xuyên ghé thăm, đồng thời còn cử cả ngự y đến khám bệnh cho công chúa.
Nhưng công chúa giờ như đèn cạn dầu, Khang Hi năm thứ năm mươi, công chúa hoăng. Hoàng đế vô cùng đau buồn, cho nghỉ triều ba ngày, công chúa được sắc phong thành công chúa Cố Luân Đoan Tĩnh, Hoàng đế hạ lệnh để công chúa an táng bên cạnh lăng mộ của Hoàng đế.
…..
Đoan Tĩnh tỉnh lại sau cơn say rượu, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt ngập ý cười nhìn nàng, nàng nhận ra hắn đã quay về.
Nàng kích động khóc nức nở thành tiếng, nhào vào lồng ngực hán.
Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, trấn an, “Được rồi được rồi, đừng khóc.”
Hai mắt Đoan Tĩnh mông lung đẫm lệ, xấu hổ xin lỗi, “Xin lỗi chàng, ta, lúc đầu ta không nhận ra đó không phải chàng… ta…”
“Suỵt…” Hoàng đế đặt ngón trỏ lên môi nàng, “Không sao cả, ai có thể ngờ sẽ xảy ra chuyện kỳ bí này chứ? Không sao cả, dù sao cũng đều là trẫm, là thân thể của trẫm…”
Có điều, dù nói thế, nhưng Hoàng đế vẫn nhịn không được há miệng cắn núm vú trước ngực của Đoan Tĩnh một cái, môi mỏng quậy phá bừa bãi, hắn muốn xóa đi hết dấu vết của người kia trên người người nàng.
Cho dù đó là một bản thể khác của hắn, hắn cũng ghen.
Có điều, trải qua chuyện kỳ bí kia cũng coi như có được thu hoạch lớn, ít nhất, hắn đã biết một vài chuyện trong tương lai.
Nhớ lại đám nhi tử sốt ruột kia của mình, Hoàng đế cảm thấy bản thân thật may mắn khi thu tay kịp thời.
Nếu không gặp được nàng, có khi nào trong tương lai hắn sẽ bị đám “con ngoan” kia làm cho gà bay chó sủa, suốt ngày tranh quyền đoạt lợi, không được hưởng cuộc sống hạnh phúc thế này không?
Hoàng đế cảm thấy may mắn, hắn ôm chặt nữ nhân trong ngực.
Cũng may, cũng may, hắn không phải kẻ ngốc dễ bị lừa gạt.

Bình luận

Để lại bình luận