Chương 185

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 185

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Muốn đuổi tôi thì cứ việc nói thẳng.” Quan Xuyên đứng dậy.

Trước khi đi, cậu lại hỏi anh một câu: “Trạng thái tinh thần của Lê Đông như thế nào?”

“Vẫn thế.”

Sau khi cậu rời khỏi, Khương Từ Niên cắm xẻng vào bồn hoa, đứng dậy, bước lên tầng.

Anh khoác chiếc áo tắm dài màu đen lên người, buộc một chiếc dây ở eo, chân dài dẫm trên mặt đất.

Trong phòng ngủ, Lê Đông không biết đã tỉnh từ khi nào, cô quỳ gối ngồi trước cửa sổ, ngồi trên gót chân, mái tóc mềm mại rủ xuống sau thắt lưng, tay và trán cô đặt trên tấm kính cửa sổ, đôi mắt chăm chăm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Đầu xuân, rừng trúc cùng cây bạch quả xòe lá xanh mơn mởn.

Mỗi ngày, sau khi cô tỉnh lại đều là như thế này, quỳ gối trước cửa kính, thành kính cầu khẩn trời cao ban phước, mong có thể thoát ra khỏi nơi quỷ quái này.

Ánh mắt cô ngập tràn khát vọng về một thế giới bên ngoài, nhưng nếu tới nơi mình đã từng sinh sống, cô lại không thích.

Khương Từ Niên đã giảm bớt số lần đưa cô ra ngoài, cho dù cô có chủ động xin anh ra ngoài chơi, anh cũng không đưa cô ra khỏi nơi này.

Trạng thái tinh thần của Lê Đông đã thành như này rồi, anh sợ nếu mình không để ý thì cô sẽ chạy mất, nếu chuyện đó xảy ra, anh không dám tưởng tượng tới hậu quả sau đó.

Nếu cô muốn tự sát, chắc chắn Khương Từ Niên không thể ngăn cản, vậy thì chỉ có thể nhốt cô trong lãnh địa của anh, sinh hoạt dưới sự giám sát chặt chẽ.

“Lê Đông.” Anh bước tới sau lưng cô, nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn, muốn cô quay đầu lại: “Em đói bụng rồi sao? Đứng lên đi, quỳ lâu sẽ bị choáng đầu.”

Lê Đông hoảng hốt, hất bàn tay đang đặt trên vai mình ra, lạnh lùng quát lớn: “Đừng chạm vào tôi!”

Khương Từ Niên im lặng mím môi, cùng quỳ xuống với cô, ngắm nhìn phong cảnh mà cô đang quan sát.

Ngày nào thì cảnh tượng bên ngoài cũng chỉ có như vậy, đáng lẽ nhìn lâu cũng phải trở nên nhạt nhẽo mới đúng.

Nhưng trong ánh mắt của Lê Đông lại tràn đầy ưu sầu, có thể được ngắm phong cảnh bên ngoài cũng đã thỏa mãn mong muốn nhỏ nhoi của cô.

Cô đang suy nghĩ cái gì? Là thống khổ hay là chờ mong?

Khương Từ Niên dựa đầu lên chiếc cửa sổ lạnh lẽo như băng, dù thủ đoạn của anh vừa nhiều vừa đáng sợ, nhưng giờ phút này, anh chẳng thể làm gì cả.

Cách đó không xa, có một đứa bé chạy ra từ nhà trẻ, đã đến thời gian hoạt động tự do vào buổi chiều, cậu bé vui vẻ chạy băng băng.

Bọn nhỏ mặc những bộ quần áo tươi sáng đẹp mắt, những tiếng cười trong sáng dễ nghe, truyền từ nhà trẻ tới căn phòng này.

Khương Từ Niên chỉ về phía bọn trẻ con: “Em xem, bọn chúng chơi thật vui vẻ, chúng ta cũng xuống tầng chơi trong chốc lát được không, trong sân có một chiếc dây đu, em có muốn thử không?”

Lê Đông trở mặt, quay đầu trừng anh: “Đừng tưởng là tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì! Chẳng phải anh đang muốn tôi cam tâm tình nguyện sinh em bé cho anh hay sao, trừ khi tôi chết! Trừ khi tôi chết!”

Cô tức giận đến mức cả mặt đỏ bừng nổi đầy gân xanh, thù hận đối với anh không hề che giấu, sự phẫn nộ phun trào như núi lửa.

Sắc mặt của Khương Từ Niên chợt cứng đờ.

Thật lâu sau đó, anh không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.

Lê Đông mệt mỏi thì ngủ, tỉnh thì ngồi bên cửa sổ nhìn ngắm thế giới bên ngoài, hành vi cố chấp chống đối như vậy cứ lặp đi lặp lại, Khương Từ Niên không biết làm thế nào, cứ nói gì đó thì cô lại chửi mắng.

Lúc đầu, anh còn đau lòng khó chịu, nhưng sau đó, tâm bắt đầu nguội lạnh, chấp nhận những hành động của cô trong sự chết lặng.

Lê Đông không thể yêu anh, những việc là anh làm đối với cô đều đáng bị thiên lôi đánh chết.

Khương Từ Niên bắt ép cô ăn cơm, trói tay chân cô lại, bóp miệng cô, đút từng muỗng từng muỗng vào miệng.

Anh bịt kín miệng cô bắt cô phải nuốt xuống, Lê Đông sẽ đợi anh buông tay ra, sau đó phun thức ăn lên mặt anh, chửi ầm ầm mắng anh là đồ đáng chết, là kẻ giết người!

Bình luận

Để lại bình luận