Chương 186

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 186

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Cô là mẹ nhỏ của con sao?”

Trình Ý nhìn bé mỉm cười dịu dàng, hệt như lúc cô nhìn Tiểu An. Thật không ngờ cô vẫn còn một đứa con gái nữa. Chỉ là trưởng thành dưới sự chăm sóc của anh mà thôi.

“Ừm, mẹ là mẹ của con.”

Bé mừng rỡ, chạy đến ôm lấy chân cô, hai mắt tròn xoe mỉm cười chúm chím,

“Ba đã luôn nhắc về mẹ, mẹ đến thăm ba sao? Hôm nay ba không được khỏe sao đấy mẹ, cả ngày rồi ba chưa ăn gì cả, mẹ vào thăm ba đi.”

Trình Ý cười hiền hòa ôm bê lên, vuốt ve khuôn mặt bé rồi lại dỗ dành an ủi.

“Con không sợ sao?”

Bé lắc đầu, trong đôi mắt non nớt ánh lên tia đáng thương của một đứa trẻ không có mẹ.

“Không, con quen rồi. Chỉ là ba im lặng như vậy, con chưa từng thấy, con thấy lo cho ba quá cô ơi. Cô vào gặp ba đi được không?”

Bên ngoài trời mưa càng lúc càng to, Tiểu Nhiên nắm chặt tay của Trình Ý kéo cô đi đến trước phòng anh. Đây chẳng phải là phòng ngủ trước kia của anh và cô sao?

Cô đứng bên ngoài, từ trong không khí truyền đến giọng nói trầm khàn của anh.

“Hôm nay… là ngày cô ấy kết hôn sao?”

Phó Nhược Hằng an tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn xa xăm không thấy điểm dừng. Hai bên mắt thâm quầng, hình như là đêm qua anh không chợp mắt được chút nào cả.

Cô đứng im lặng khẽ đưa mắt nhìn anh. Thư ký Chu cũng đứng ngay bên cạnh anh, dường như đã quen với dáng vẻ này của Phó Nhược Hằng.

“Đúng vậy thưa chủ tịch. Hôm nay mợ chủ kết hôn.”

“Cô ấy… có đẹp không?”

“Đẹp lắm ạ.”

“Có đẹp bằng lúc cô ây gả cho tôi hay không?”

Thư ký Chu im lặng, biết rõ trong lòng Phó Nhược Hằng đang đau đớn như bị ai đó khoét ra. Thì ra cảm giác đem tình cảm của bản thân chôn chặt trong tim nhìn người con gái mình yêu gả cho người đàn ông khác chẳng hề dễ dàng gì?

Vậy mà cô lại có thể chịu đựng được hẳn 10 năm, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc Phó Nhược Hằng phải trả giá cho những sai lầm trước đây của hắn rồi.

“Ngài không đến cướp dâu sao?”

“Cướp dâu ư? Để làm gì? Một kẻ như tôi thì làm sao xứng đáng đem lại hạnh phúc cho cô ấy?”

“Được rồi cậu đi ra ngoài đi. Tôi muốn yên tĩnh một chút.”

Thư ký Chu im lặng lui ra ngoài, khi đi đến cửa thì phát hiện ra là cô. Anh định lên tiếng nhưng bị Trình Ý cản lại. Anh hiểu ý vội vàng lui ra ngoài để chừa không gian riêng cho hai người.

Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc đèn ong ở trên đầu, từ phía ánh sáng nhỏ chiếu xuống lại có thể thấy được khuôn mặt của anh.

“Là con sao Tiểu Nhiên?”

“Là em.”

“Là con sao Tiểu Nhiên?”

“Là em.”

Phó Nhược Hằng sững lại khoảng chừng là hai giây, anh còn cho rằng bản thân chắc chắn là bị ảo giác giống như những lần phát bệnh trước đây rồi.

Cô làm sao lại đến tìm anh được cơ chứ?

Cô hận anh đến như thế mà.

Tất cả đều như một ván cờ, lúc cô dùng cả trái tim chân thành để yêu anh lại bị giẫm đạp không thương tiếc. Lúc anh quay đầu lại tìm cô đã chẳng thấy cô nữa rồi.

Anh thua rồi, trắng tay.

Rõ ràng là anh vừa mới uống thuốc đây, vậy mà lúc này lại xuất hiện ảo giác nữa. Có lẽ thuốc sớm đã không thể chữa được tâm bệnh của anh.

Bảy ngày không được gặp cô, không được nghe thấy mùi hương dành dành tỏa ra từ tóc cô, không được nghe cô trách mắng, anh sắp nhớ cô đến phát điên rồi. Uống thuốc cũng chẳng có tác dụng nữa.

Phó Nhược Hằng khẽ cười, anh lúc trước đê hèn đến mức ngay cả tư cách muốn ở bên cạnh cô cũng không có.

Trên mặt đất có rất nhiều chai rượu nằm la liệt ở đó. Qua ánh đèn hiu hắt, cô nhìn lên tường, tưởng chừng rất kinh ngạc. Trên tường dán đầy ảnh của cô, tất cả đều là những tấm hình ở hiện tại lẫn ảnh cưới của cô và Phó Nhược Hằng.

Thì ra anh vẫn luôn giữ lại chúng trong suốt hai năm qua để tưởng nhớ cô. Cô không ngờ một người đàn ông từng ghét bỏ cô, khinh miệt cô lại cũng có lúc nhung nhớ cô nhiều như vậy.

Bình luận

Để lại bình luận