Chương 187

Muốn làm thì phải mưu mô, anh ta không chủ động, thì cô nương kia sẽ chủ động với anh ta ư.
Cứ như vậy hai người Khương Yển cùng Lại Hồng nằm đùa đến nữa đêm, thật sự có chút không an phận rồi.
“Ổn hết chưa?”
Lại Hồng vội vã hỏi, hối thúc Khương Yển nhanh lên một chút.
Lúc này Khương Yển mới gọi điện cho Trần Vũ Hàm, rủ cô trốn đi.
Trần Vũ Hàm nhẹ nhàng rời khỏi lều, nhưng động tác có nhẹ đến mấy cũng làm Phương Như tỉnh dậy.
Bên ngoài còn có tiếng xì xầm, lều vải cũng không hề cách âm, Phương Như vẫn có thể nghe rất rõ ràng, biết Lại Hồng muốn thay ca, lợi dụng đêm tối mà lẻn vào.
Phương Như liền đỏ mặt, ló đầu ra ngoài mà xin lỗi, không phải vì cô xấu hổ, mà là vì cản trở Khương Yển và Trần Vũ Hàm.
Cô chỉ thể tiếp tục giả vờ ngủ, chờ đến khi bên ngoài không có tiếng động, liền nghe thấy lều vải chuyển đến tiếng mở ra, có người đi vào.
Len lén nhìn trộm một cái, phát hiện người tiến vào chính là Lại Hồng, làm như là tên trộm không bằng, hành động rất cẩn thận, sợ rằng sẽ đánh thức cô.
Phương Như vẫn tiếp tục giả bộ ngủ, Lại Hồng cũng không phát hiện ra, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cởϊ áσ khoác ra, nằm xuống bên cạnh cô.
Anh ta nằm xuống rồi, nhưng cô vẫn không có phản ứng gì, anh ta liền bạo gan tiến lên một chút nữa, đem cô ôm vào lòng.
“Gan cũng lớn thật, làm như vậy mà cũng không tỉnh, chắc bị người ta đem đi bán cũng không biết.”
Lại Hồng lẩm bẩm, bắt đầu suy nghĩ có nên cởϊ qυầи ra hay không, dù sao khi ngủ cởϊ qυầи cũng là chuyện bình thường.
Anh ta còn chưa nghĩ xong, đột nhiên nghe thấy giọng nói buồn bực của Phương Như: “Anh mới là người bị đem bán.”
Âm thanh này vừa vang lên, làm cho anh ta lập tức có tật giật mình, trực tiếp ngồi phắt dậy, con người màu nâu trợn trừng nhìn cô, kêu lên: “Em không có ngủ sao!”
Lần này quả thật là rất lúng túng, chắc chắn sẽ bị hiểu nhầm là tên háo sắc.
Dù sao, anh ta cũng chuẩn bị trở thành một tên háo sắc mà.
Lại Hồng lại nhìn Phương Như không có ý gì định đuổi mình, lúc này mới nằm trở lại bên cạnh cô, đem cô ôm vào lòng, nhìn dáng vẻ không cự tuyệt của cô, lúc này mới bạo hơn một chút, thì thầm nói: “Anh cởϊ qυầи nhé, ngủ mặc quần có chút không thoải mái.”
Vừa nói chưa dứt câu, động tác của anh ta đã rất nhanh, không cho Phương Như có cơ hội trả lời, liền đã nhanh chóng cởϊ qυầи hệt như anh ta chưa từng mặc nó.
Mặt Phương Như càng đỏ hơn, tuy rằng nửa khuôn mặt đã rút vào l*иg ngực anh ta, nhưng vẫn không ngừng liếc trộm anh ta.
Quả thật chưa thấy da mặt ai dày như vậy, hỏi cũng không chờ người khác đáp lại, liền làm hành động tỉnh như ruồi đó.
Như vậy cũng được đi, sau khi cởϊ qυầи xong, rõ ràng bên cạnh có một cái chăn, sao anh ta cứ kéo chăn của cô, cùng cô đắp chung một cái.
“Bên ngoài lạnh quá, chỗ này của em thật ấm.”
Lại Hồng vẫn còn kịp than thở một câu, tay đã nhanh chóng mò đến người Phương Như, xoay người một cái liền đè lên người cô.
Đúng là, bước đầu rất khó khăn, nhưng chỉ cần hoàn thành nó, những bước phía sau đều rất dễ dàng.
Đầu tiên là phải có gan để nói muốn ngủ chung với cô, động tác sau đó cũng sẽ trôi chảy hơn nhiều.
“Em thật thơm.”
Lại Hồng lại mặt dày nói một câu, sau đó cúi đầu vùi mặt vào cổ cô.
Hô hấp nặng nề của anh ta phả lên tai cô, há miệng nhẹ nhàng mυ”ŧ lấy rái tai của cô.
Cả người Phương Như cứng đơ, muốn rụt cổ tránh nụ hôn của anh ta, nhưng cuối cùng cũng không đẩy anh ta ra, chỉ nắm lấy vai anh ta, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.
Lại Hồng nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô đến mức không dám nhìn thẳng vào anh, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, liền nhớ đến một câu: “Cây gậy thịt của anh cứng rồi, em giúp anh xoa xóa nó nhé.”

Bình luận

Để lại bình luận