Chương 188

“Khương…… Từ Niên.” Như là trầm tư một hồi lâu, mới tự mình lẩm bẩm: “Là cái tên hay……”

Khỏe miệng của Khương Từ Niên dùng sức phiết một chút.

Anh vô tâm lại cùng bà nói chuyện với nhau.

Quý Xương Duệ đem món ăn cuối cùng bưng ra đến, mang theo bao tay cách nhiệt, phủng mới vừa làm mẻ canh cá mới xong, hưng phấn thét to nói: “Mau mau, ăn cơm, hôm nay là tiệc sinh nhật của Nhẹ Nhàng, chúng ta thổi ngọn nến trước.”

Mau tháo bao tay lại đây, đẩy xe lăn của Khương Khinh đến bàn ăn đi.

Khi ăn cơm, Khương Từ Niên ngồi ở đầu phía cạnh sườn của bàn ăn hình chữ nhật, cho hai người kia gần nhau, Quý Xương Duệ vì bà mà trang trí ngọn nến.

Năm nay là bánh kem màu hồng phấn, chỉ lau mặt, mặt ngoài cái gì trang trí phẩm cũng không có thêm, chỉ dùng màu trắng bơ viết xuống bốn chữ: Bình bình an an.

“Thổi đi Khinh Khinh, sau khi thổi nến là chúng ta là có thể ăn cơm.” Quý Xương Duệ vẻ mặt sủng cười vuốt ve đầu bà, Khương Khinh liền lấy hơi để thổi nhưng bất lực, bà càng không thể thổi ngọn nến tắt, đến cả các đầu ngón tay của bà đều không có lực cử động.

Cuối cùng vẫn là Quý Xương Duệ giúp bà thổi đi, gắp đồ ăn đưa đến miệng bà: “Ăn cơm xong rồi lại ăn bánh kem, ăn thịt trước, xem trên người của cô gầy, như thế nào càng ăn càng gầy.”

“Nhai như vậy có mệt hay không? Lần này muỗng đến lớn nhỏ còn có thể sao?”

“Lại uống một chút canh đi, thịt cá này hầm trong thời gian rất dài, anh cố ý đem thịt cá nấu tan vào trong nước canh, như vậy em sẽ không cần nhai.”

“Quai hàm còn đau sao? Hãy ăn cái này, ăn thêm rau xanh vào, nếu không em sẽ không có sức đề kháng, em sẽ rất dễ bị nhiễm bệnh mất.”

Trên bàn cơm, tiếng nói không dứt của Quý Xương Duệ không dừng lại được, có thể thấy bọn họ bình thường cũng ăn cơm như vậy.

Khương Khinh tự đầu tới cuối đều không mở miệng nói chuyện, ngoại trừ gật đầu và lắc đầu, tay bà vẫn cứng ngắc mà đặt ở trên tay vịn của xe lăn chưa bao giờ động đậy qua, toàn thân trên dưới chỉ có đầu bà mới có thể hoạt động.

Khương Khinh bắt đầu có chút mệt mỏi, đó là tác dụng phụ của thuốc, làm cho bà mới ăn được một nửa liền có dấu hiệu muốn ngủ, rốt cục ngay cả bánh ngọt cũng chưa kịp ăn, mà bà đã nằm ngửa ở trên xe lăn ngủ rồi.

Sự nhiệt tình vừa rồi của Quý Xương Duệ trong nháy mắt đã tan biến, ông đem chiếc đũa gốm sứ đặt ở trên đĩa, phát ra tiếng va chạm nhẹ nhàng, phòng ăn lúc này thật yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng lộ ra áp lực cực độ.

Quý Xương Duệ nhẹ nhàng ôm Khương Khinh vào phòng ngủ.

Lại xuống phòng ăn một lần nữa, Khương Từ Niên đã ăn cơm xong, chuẩn bị rời đi.

Quý Xương Duệ nằm ở trên sô pha, vẻ mặt u sầu có vẻ già đi rất nhiều, anh lấy từ trong túi hộp thuốc lá mang ra, có một chút dò hỏi anh ta, “Công ty vẫn thuận lợi chứ?”

Khương Từ Niên đột nhiên đứng thẳng tắp, khí thế cũng không hề suy yếu, anh nhớ lúc còn trẻ, anh ở trước mặt ông ta không dám cuồng ngôn loạn ngữ, một thân áo khoác cao bồi sam, dung mạo thời niên thiếu còn chưa mờ đi, nhưng thần thái trưởng thành của anh mà ngang nhiên đứng thẳng.

“Chỉ cần tôi không để nó chết ở trong tay tôi là được.” Khương Từ Niên lộ ra một nét mặt lạnh lùng.

Quý Xương Duệ kỳ thật biết anh quản lý sản nghiệp rất tốt, cũng là con của ông, sao anh có thể không kế thừa được ưu điểm của mình cơ chứ.

Tuy rằng ông có tất cả mọi thứ như hiện tại đều là nhờ vào Khương gia, nhưng người đứng ra tạo ra sự nghiệp như hiện tại cũng là một nửa tâm huyết trong cuộc đời ông.

Không ai thích hợp đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này hơn Khương Từ Niên, anh hiện tại trông rất điềm tĩnh, trông rất giống một người lãnh đạo.

Khói thuốc bay mù mịt, khuôn mặt tiều tụy mơ hồ, Quý Xương Duệ có vẻ hơi kiệt sức, anh tựa người về phía sau, giọng khàn khàn thì thầm, “Vậy thì cứ giao cho con, cha cũng có thể yên tâm mà ở lại với mẹ con suốt cuộc đời.”

Bình luận

Để lại bình luận