Chương 188

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 188

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

La Nam Nam thở dài một cái, bây giờ không có hệ thống, không ai đốc thúc, La Nam Nam rất dễ chây lười.
Quả nhiên số cô ấy đúng là số cu ly, bị hành như con thoi.
La Nam Nam công bố tập mới của《Chim ra khỏi tổ》, tên là《Hùng Ưng bay lượn》
Là những câu chuyện xưa mà La Nam Nam đi du lịch vòng quanh thế giới nhìn thấy, sau đó thay đổi và viết lại. Vẫn phong cách cũ, nhưng đã mang theo vài nét trầm lặng.
Cô ấy vẫn được mọi người ủng hộ rất nhiều, không ngừng nhận cúp thưởng Văn Học Thanh Niên.
Đoàn người ngồi xe đi đến hội ký tên. Ngoại trừ ba người như trước kia ra thì đã có thêm một Nghiêm Kỷ và Tiểu Nghiêm Hạp. Cả nhà ba người ngồi ở băng ghế sau.
Ban đầu Mộc Trạch Tê không muốn dắt Tiểu Nghiêm Hạp đi theo, nơi đó đông người ồn ào.
Nhưng Nghiêm Kỷ kiên trì muốn đi theo, anh nói thời gian ở chung vốn không nhiều, người một nhà nên dành nhiều thời gian ở cùng nhau hơn.
Bởi vì Mộc Trạch Tê tạm thời còn chưa thể quay về.
Hội ký tên của La Nam Nam còn có hai trạm, Mộc Trạch Tê sẽ theo sát cô ấy đến cuối.
Trạm này vẫn ổn, chỉ ở gần đây. Nhưng một trạm còn lại thì phải đi rất lâu, đến đó họ sẽ ở lại chơi một chút.
Cho nên ít nhất phải một thời gian nữa mới về nước.
Con người Nghiêm Kỷ thật sự rất bướng bỉnh, nếu anh vẫn cứng rắn kiên trì đòi đi như trước, có lẽ Mộc Trạch Tê sẽ kiên cường một chút.
Nhưng Nghiêm Kỷ nghe thấy Mộc Trạch Tê không cho đi, thì không nói không rằng chỉ ôm con trai ngồi yên một chỗ, không nói lời nào.
Tiểu Nghiêm Hạp dán mặt vào bả vai bố, hơi bẹp cái miệng nhỏ, mở đôi mắt to nhìn mẹ.
Hai cha con rúc vào với nhau, trông vô cùng đáng thương.
Mộc Trạch Tê… “Sao anh không nói gì vậy?”
Nghiêm Kỷ hơi khép mắt, im lặng ôm con trai vỗ về, thở dài: “Vợ đã không cho đi, còn có thể nói cái gì.”
Mộc Trạch Tê biết Nghiêm Kỷ cố ý làm thế, chính là vì muốn cô mềm lòng.
Nhưng thấy dáng vẻ của anh và con trai đáng thương như thế, Mộc Trạch Tê thật sự không chịu nổi! Cô thừa nhận mình đã mềm lòng.
Sau đó nghĩ dắt theo cũng không sao.
Nghiêm Kỷ dắt theo Tiểu Nghiêm Hạp, nhưng chỉ được đi trạm dừng này, trạm sau không được.
Có thể đi theo mẹ, Tiểu Nghiêm Hạp cực kỳ hưng phấn, ngồi trên ghế em bé nắm chặt áo mẹ không buông.
Còn nhỏ tuổi mà đã học theo bố giả vờ để mẹ mềm lòng.
Mộc Trạch Tê cảm thấy cô tiêu đời rồi, sợ sau này bé sẽ hư như bố vậy.
Nghiêm Kỷ lại không nhận, nói rõ ràng dáng vẻ này của cậu bé giống mẹ: “Đâu có giống anh, anh đâu biết giả vờ yếu đuối, không phải Tê Tê thường hay giả vờ như vậy với anh sao?”
La Nam Nam cũng đồng ý, cô ấy ngồi trên ghế phụ quay đầu xuống, liên tục phụ họa.
“Không sai! Lúc trước vừa gặp đã cảm thấy nữ phụ trà xanh đúng là tác oai tác quái! Lúc đó ai cũng đều bị nữ chính khống chế, nữ phụ khiến ai nấy đều thấy ngứa răng.”
Gương mặt của Mộc Trạch Tê hơi đỏ lên: “Đừng nhắc lại nợ cũ lúc trước!”
Mọi người trong xe đều bật cười.
Dù sao đường đi hơi xa, La Nam Nam không dừng được miệng.
“Với thủ đoạn của Trạch Tê, thả vào thế giới chúng tôi chính là vua của vua trà xanh.”
La Nam Nam không nói là “lẳng lơ” vì nó không xứng với Mộc Trạch Tê. Tuy rằng trà xanh, nhưng cô không phá hoại tình cảm người khác, cũng không ra tay với người tốt.
Cô ấy không có lòng dạ hiểm độc giống La Nam Nam.
Nếu La Nam Nam xuyên thành Mộc Trạch Tê, còn có thanh danh không tốt, thỉnh thoảng gặp phải một vài bạn nam hoặc nữ vì ghen ghét đố kỵ mà cố ý hất nước bẩn vào mình.
Với vẻ ngoài của Mộc Trạch Tê, chắc chắn La Nam Nam sẽ đi giành bạn trai của một vài người, dù dưa vẹo táo nứt cũng kệ, chắc chắn sẽ không ai không bị lừa.
Sau đó sẽ gửi cuộc trò chuyện của hai người cho bạn gái của mấy người đó, làm cho tình cảm của họ gà bay chó sủa. Chọc cho họ tức chết.
La Nam Nam tiếp tục nói: “Cũng chỉ có Nghiêm Kỷ là không mắc mưu chút nào, là sắt thép cứng đầu cứng cổ. Vì sao lúc trước Trạch Tệ lại có thể õng ẹo tạo dáng trước một tấm thép như vậy chứ?”
Mộc Trạch Tê che khuôn mặt đỏ bừng lại, xin tha: “Tớ sai rồi, đừng nhắc tới lịch sử đen tối của tớ! Tớ cảm thấy phải canh trời mưa to đứng dưới tầng nhà Lâm Thi Vũ hô to xin lỗi mới được.”
Trần Triết chen miệng vào: “Đó không phải là cảnh trong phim thần tượng vườn trường Mary Sue mà Nam Nam hay nói sao?”
Sau đó La Nam Nam lại bắt đầu nã pháo về Nghiêm Kỷ: “Vậy lúc trước cậu nhìn Tệ Tệ của chúng tôi thế nào? Nhìn cậu ấy như đang xem hài kịch, sau đó thèm khát cơ thể cậu ấy à?”
Nghiêm Kỷ thản nhiên thừa nhận: “Đúng. Tôi không có cảm giác với một chút mưu mô gian xảo đó của Mộc Trạch Tê, nhưng cơ thể và vẻ ngoài của cô ấy thật sự rất quyến rũ. Tôi không phải thánh nhân, tôi là đàn ông, tôi háo sắc.”
Tiểu Nghiêm Hạp chớp mắt.
Ngoại trừ hai cô gái đang im lặng ra, thì Trần Triết cảm thấy rất bội phục.
Trần Triết mở miệng giải thích: “Thời thiếu niên của nam sinh tụi tớ tràn trề tinh lực, thật sự không kiềm chế được ham mê nữ sắc.”
La Nam Nam tức nghẹn, Mộc Trạch Tê cho rằng cô ấy định cãi nhau, định phản bác lại.
Kết quả La Nam Nam thở ra một hơi, nói to: “Thật ra tớ có thể hiểu được tâm trạng ấy, tớ cũng không nhịn được mà thèm khát cơ thể của nữ phụ trà xanh, tớ đê tiện!”
Lúc trước La Nam Nam cũng không thích nhân vật Mộc Trạch Tê vẻ ngoài sen trắng trong lòng trà xanh này, có đôi khi ghét đến ngứa răng.
Nhưng mà Mộc Trạch Tê thật sự rất đẹp, rất đáng yêu.
“Lúc đó tôi vừa mắng, vừa không nhịn được mà xem diễn xuất của Mộc Trạch Tê. Thỉnh thoảng còn nói Nghiêm Kỷ không biết tốt xấu, làm tôi xoắn xuýt muốn chết!”

Bình luận

Để lại bình luận