Chương 19

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 19

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: SỢI DÂY MÀU ĐEN

Ngày hôm sau, Tô Nhuyễn đến nhà anh. Lần này, cô đeo khẩu trang.

Kha Tùng Ứng nhìn thấy, cười phá lên. “Sợ anh hôn em à?”

Mặt cô đỏ bừng sau lớp khẩu trang.

Suốt buổi sáng, anh rất ngoan ngoãn. Anh học bài. Cô giảng bài. Anh không động tay động chân.

Chỉ là, ánh mắt anh, dán chặt lên người cô.

Gần bốn giờ chiều, Tô Nhuyễn đứng dậy, vươn vai.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy… một sự hẫng hụt.

“Á…”

“Sao vậy?”

“Áo… áo lót của em…” Cô hoảng hốt, hai tay ôm ngực. “Nó… nó bị đứt dây rồi.”

Kha Tùng Ứng nhìn cô. Anh cố gắng nhịn cười.

“Được rồi. Đi.” Anh đứng dậy. “Anh mua cho em cái mới.”

“Không… không cần… Em về nhà…”

“Em định ôm ngực đi về thế à?”

Anh kéo cô đi. Lại là tiệm net. Lần này, anh kéo cô vào phòng vệ sinh.

“Anh không vào. Anh đứng ngoài. Em cởi áo lót ra, đưa đây. Anh chạy đi mua.”

Tô Nhuyễn do dự. Nhưng cô không còn cách nào khác.

Cô vào phòng, cởi áo đồng phục, rồi cởi chiếc áo lót cũ. Cô hé cửa, đưa ra.

Anh không cầm ngay. Anh nhìn.

Qua khe cửa, anh thấy làn da trắng nõn, và một bên ngực tròn trịa, mềm mại, không bị gì che đậy, đang phập phồng theo hơi thở của cô.

Đầu vú nhỏ, phấn hồng.

“Kha Tùng Ứng!” Cô giục, xấu hổ.

Anh giật lấy. “Đen. Ren. Chịu không?”

“…Tùy cậu.” Cô đóng sập cửa.

Kha Tùng Ứng chạy đi, và quay lại rất nhanh. Anh không chỉ mua một cái. Anh mua năm cái. Đủ màu.

“Cái này…” Anh đưa một bộ màu đen qua khe cửa. “Kiểu mới. Mặc khó lắm. Hay là… anh vào giúp?”

“BIẾN!”

Cô đóng cửa. Loay hoay một lúc lâu.

“…Kha Tùng Ứng.”

“Sao?”

“Em… em không gài được cái móc.” Giọng cô như sắp khóc.

Kha Tùng Ứng hít một hơi. “Xoay lưng lại phía cửa.”

Cô ngoan ngoãn xoay lưng. Anh mở cửa, chỉ lách người vào, tay anh vòng qua lưng cô.

Anh không nhìn. Anh thề là anh không nhìn.

Anh chỉ chạm.

Ngón tay thô ráp của anh lướt trên làn da lưng mịn màng của cô. Cô run lên.

“Đứng im.” Anh gằn giọng.

Anh tìm thấy hai đầu dây. Anh run. Mẹ kiếp, cái móc này khó gài hơn anh tưởng.

Ngón tay anh vô tình chạm vào sườn ngực cô.

Cô nín thở.

“Được rồi.” Anh gài xong.

Anh không đi ra ngay.

Anh áp trán mình vào gáy cô. Anh hít một hơi thật sâu. Mùi da thịt thiếu nữ.

“Kha Tùng Ứng…” Cô run rẩy.

Anh xoay người cô lại. Anh nhìn cô. Chiếc áo lót ren màu đen, tương phản hoàn toàn với làn da trắng tuyết. Nó… khiêu khích một cách chết người.

Anh cúi xuống, hôn cô.

Một nụ hôn không còn là thăm dò. Nó là chiếm đoạt.

Anh ép cô vào tường, tay anh luồn vào, bóp lấy bầu ngực mềm mại, vừa vặn trong chiếc áo mới.

“Ưm…”

Anh mút cắn môi cô. Anh tham lam. Anh muốn nhiều hơn.

“Không… Kha Tùng Ứng… Em sợ…”

Cô bắt đầu khóc. Nước mắt nóng hổi rơi trên tay anh.

Anh sững lại.

Anh nhìn thấy sự hoảng sợ thực sự trong đôi mắt cô.

“Chết tiệt.” Anh buông cô ra, lùi lại, thở hổn hển. Anh tức giận với chính mình.

“Anh xin lỗi.” Anh đưa áo đồng phục cho cô. “Anh… anh không kiềm chế được.”

Anh quay mặt đi. “Mặc đồ vào. Anh đưa em về.”

Tô Nhuyễn mặc vội quần áo. Cô vẫn còn run.

Trên đường về, không ai nói gì.

Anh đưa cô đến đầu ngõ.

“Tô Nhuyễn.”

“Dạ?”

“Anh xin lỗi,” anh nói lại. “Anh sẽ không… như vậy nữa.” Anh dừng lại. “Trừ khi… em cho phép.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận