Chương 19

Tham dự bữa tiệc còn có hai người, Đường Hạo và Mục Thịnh Hi.
Đường Hạo là ông trùm dược phẩm số một ở Long Thành, đặc điểm của anh chính là am hiểu dùng thuốc, anh ta rành mọi loại thuốc đến mức phong sinh thủy khởi. Một viên thuốc của anh ta có thể khiến người sắp chết hồi xuân, cũng có thể tiễn người về Diêm La. Nói trắng ra là anh ta chính là cao thủ về độc dược, là một người mê thuốc.
Mục Thịnh Hi là cảnh sát tối cao của Long Thành, toàn bộ lực lượng cảnh sát Long Thành nằm dưới sự điều động và chỉ huy của anh ta. Bối cảnh gia đình vô cùng thâm hậu, ông nội là Thượng tướng lập nước, ba là người giữ những chức vụ quan trọng trong quân đội. Bản thân anh ta thì quả quyết sát phạt, người trong thế giới hắc đạo cách anh ta ba trượng cũng cảm thấy run rẩy. Anh ta chính là cảnh thần bảo vệ Long Thành.
Nam Cung Dạ, Dụ Bách Hàn, Đường Hạo, Mục Thịnh Hi được gọi chung là Tứ thiếu của Long Thành. Bốn người là bạn từ nhỏ cho đến lớn, cách một khoảng thời gian sẽ tụ họp ở Phượng Hoàng Đài một lần.
Nam Cung Dạ vừa vào phòng đã nhìn thấy Dụ Bách Hàn đang khoác tay liếc mắt đưa tình với một người phụ nữ xinh đẹp. Đường Hạo chăm chú nghịch chiếc cốc trong tay khiến người ta thắc mắc không biết anh ta lại thả loại thuốc gì vào trong cốc. Mục Thịnh Hi lạnh lùng dựa vào sô pha, một chân thản nhiên gác lên bàn, một bộ dáng người lạ chớ gần.
“A, Nam Cung tới rồi, tới đây tới đây, mau tới đây ngồi.” Dụ Bách Hàn nhiệt tình chào mời dẫn Nam Cung Dạ ngồi trên ghế sô pha: “Có cần tôi gọi vài em cho cậu không?”
Nam Cung Dạ lạnh lùng liếc nhìn Dụ Bách Hàn: “Phụ nữ ở Phượng Hoàng Đài của cậu tiếp bao nhiêu khách, cậu cảm thấy tôi sẽ cần?”
“Không phải.” Dụ Bách Hàn bày ra vẻ mặt thất vọng: “Hôm nay mới tới hai thượng phẩm, còn chưa bóc tem đâu.”
“Hừ!” Nam Cung Dạ cười lạnh một tiếng, sau đó không thèm để ý Dụ Bách Hàn, rõ ràng không có hứng thú.
Dụ Bách Hàn cảm thấy rất mất mặt liền đẩy người đẹp trong tay ra, xua tay bảo cô ta ra ngoài sau đó vô cùng bực bội nói: “Tôi nói này mấy cậu, lâu lắm rồi chúng ta chưa tụ họp khó khăn lắm mới tụ họp một lần, các cậu không thể high lên chút sao?”
Không ai để ý đến anh ta khiến Dụ Bách Hàn càng thêm ảo não: “Đường Hạo cậu đừng có chơi đùa với những viên thuốc rách của cậu nữa. Thịnh Hi, Nam Cung các cậu ấy à đừng giả vờ lãnh khốc, tao nhã như vậy được không? Các cậu tới Phượng Hoàng Đài của tôi chẳng lẽ không muốn tìm tí niềm vui à?”
Ba người lần lượt liếc anh ta một cái sau đó tự làm việc của mình, Dụ Bách Hàn vô cùng mất mặt, thở dài. Cuối cùng nói với Nam Cung Dạ: “Nam Cung, tôi nghe nói Lam Khê trở về?”
“Ừm.” Nam Cung Dạ tùy ý lên tiếng.
Dụ Bách Hàn lập tức thay thành bộ mặt hóng chuyện: “Nghe nói biệt thự Nhã Các của cậu lại có phụ nữ vào ở?”

Nói đến chủ đề này, Đường Hạo hiển nhiên có chút hứng thú vì vậy anh ta đặt cái chén trong tay xuống: “Tôi muốn biết người phụ nữ nào lọt vào mắt cậu?”
Mục Thịnh Hi cũng thu chân trở lại: “Đúng vậy, tôi còn tưởng cả đời này cậu sẽ không ăn thịt nữa!”
“Ha ha ha…” Dụ Bách Hàn trong nháy mắt tìm thấy một chủ đề hứng thú, cười như một con hồ ly: “Nam Cung, nói mau, là loại phụ nữ gì?”
Nam Cung Dạ cầm ly rượu dừng lại một lúc, nhanh chóng nghĩ xem Lãnh Nhược Băng là loại phụ nữ như thế nào, đột nhiên anh chợt nhận ra anh không thể tìm được từ thích hợp để hình dung về cô.
Nói cô thanh khiết nhưng cô lại có chút ung dung, đầy mê hoặc; Nói cô tao nhã nhưng dù sao cô cũng có dáng vẻ xinh đẹp như vậy; Nói cô ấy nhỏ nhắn, mềm mại, nhưng suy cho cùng cô vẫn rất quật cường; Nói cô ấy giống thiên sứ nhưng cách cô thể hiện lại vô cùng tàn nhẫn; Nói cô tùy tính nhưng khi làm việc lại vô cùng nghiêm túc.

Bình luận

Để lại bình luận