Chương 19

Nàng một bên thống hận thân thể dâm tiện; một bên lại theo bản năng chờ đợi đêm tối, chờ cái ôm ấm áp mang đến cho nàng cảm giác thẹn thùng vui thích, giống với cảnh ấm áp trong mơ.

Ban đêm, Minh Vân Tiếu ngồi ở đầu giường, ôm mẫu hoàng làm tình, ngọc thể trần trụi trải đầy vết hôn, ở trong lồng ngực nàng rên rỉ mê loạn.

Dụ Đế khóc nức nở đứt quãng, Minh Vân Tiếu không chút để tâm, hôn lên cổ mẫu hoàng:

“Hôm nay, có vài vị ái khanh đề ra chuyện lập hậu tuyển phi với trẫm…….”

Hai chữ

“Lập hậu”

vừa thốt ra, lỗ hoa bị cự bổng thọc mềm nhũn vô lực đột nhiên co chặt, hút chặt làm Minh Vân Tiếu thỏa mãn kêu.

Nàng ngay lập tức hiểu mẫu hoàng đang nghĩ gì, nhanh chóng giải thích:

“Mẫu hoàng đừng lo, trẫm đã gạt bỏ chuyện đó.”

“Ngươi…….”

Dụ Đế đang chìm trong tình dục liền thanh tỉnh vài phần, lập tức muốn đứng dậy giãy giụa, lỗ hoa mấp máy co rút, như là muốn phun ra nuốt vào côn thịt.

“Hoang đường!

Ô…….Lập hậu là chuyện trọng đại, sao lại tùy ý ngươi được, làm bậy!

A ha……..”

Minh Vân Tiếu vội vàng ấn người lại vào trong ngực, côn thịt lại đâm sâu vào tâm huyệt một chút.

Dụ Đế kêu lên thất thanh, trong huyệt trào ra một cỗ dâm thủy.

Vì không để mẫu hoàng phân tâm, Minh Vân Tiếu đành tạm thời từ bỏ bàn luận, giữ chặt eo nhỏ trong lòng, không ngừng mạnh mẽ cắm lên, xương mu đánh vào đùi non tạo ra tiếng

“bành bạch”

.

“Từ từ, nơi đó, nơi đó không được!

Nghịch tử, a ha……..

Nhẹ chút, ô a a a……”

Dụ Đế nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của nữ nhi, thân thể mất khống chế mà phập phồng.

Đầu vú cọ lung tung vào xương quai xanh của nữ nhi, toàn bộ âm đạo bị côn thịt lửa nóng đốt người đâm đến dục tiên dục tử.

Cứ như vậy bị tàn nhẫn thao tới trăm cái, gậy thịt trong cơ thể rốt cuộc cũng phun ra tinh dịch.

Dụ Đế nằm trong lòng nữ nhi thở dốc không ngừng, lỗ hoa một mảnh hỗn độn, nước dâm không ngừng từ chỗ giao hợp tràn ra, chảy xuống côn thịt.

Minh Vân Tiếu cũng có chút mệt mỏi, đỡ mẫu hoàng nằm nghiêng xuống dưới, ôm từ sau lưng.

“A a……”

Bắp đùi nhức mỏi không thôi, chợt bị khép lại, Dụ Đế đau đớn không khỏi run rẩy.

Minh Vân Tiếu đau lòng mà duỗi tay đến giữa hai chân, sờ đến lỗ thịt non tinh tế, không khỏi lại có chút thèm thuồng.

“A, dừng tay……”

Dụ Đế cuống quýt co rụt lại.

“Ôm trẫm một lúc.

Mẫu hoàng tốt, ôm Tiếu Nhi một chút đi!”

Minh Vân Tiếu buồn bã nỉ non, cẩn thận ôm mẫu hoàng, thu lại tay không dám lỗ mãng.

Nàng từ trước đến nay luôn biết rõ, mẫu hoàng là người dễ mềm lòng.

Quả nhiên, Dụ Đế chớp mắt một cái, liền không giãy giụa nữa.

Hiếm khi thấy mẫu tử hai người ôm ấp an phận, không khí cứng đờ trở nên vi diệu, Dụ Đế không khỏi có chút hoảng hốt.

Tiếu Nhi kỳ thật đã sớm tới tuổi kết hôn, chỉ là năm đó bị Tống Tu Trần dẫn vào con đường dâm loạn lạc lối, hôn sự mới bị kéo dài.

Bình luận

Để lại bình luận