Chương 19

Không khí trầm mặc hồi lâu, Bạch Dương ôm ngực nhắm hai mắt, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Bạch Vân Yển chống cánh tay ngồi dậy, ấn ấn băng gạt trên trán , có chút đau làm toàn thân hắn không vận được lực.

“Chú dẫn con gái nhà người ta đi thuê phòng?”

Viên lệ chí kia có chút động đậy, không nhịn được mà nhăn mày lại, rốt cuộc mở mắt ra.

“Bây giờ anh nhàn đến mức quản chuyện của em sao?”

“Chỉ là xác nhận một chút thôi.”

“Tôi thành niên rồi.”

Bạch Vân Yển cố sức lấy gối đặt phía sau lưng dựa vào : “Anh là đang quan tâm chú, đừng biến thành cái dạng này giống anh.”

“Em thật sự rất cảm ơn vì anh , chứ không phải anh đang cười nhạo em sao?”.

“Cái này có gì mà cười nhạo.” Bạch Vân Yển hừ một tiếng từ xoang mũi : “Trước kia anh cũng không đứng dậy được.”

Bạch Dương nhướng mi: “Vậy sao, đây là di truyền?”

“Không biết, hết bệnh là được rồi , thành Bắc anh còn một phòng trống, nếu chú muốn đến đó ở thì anh gọi thư kí mang chìa khóa cho chú”.

“Trước mắt thì không cần, hôm nay nếu không phải là do em tình cờ phát hiện,thì sợ lúc anh chết mới có người phát hiện ra “.

Bạch Dương còn đang lo lắng người phụ nữ kia sẽ làm ra việc tàn nhẫn gì khác không , có lần đầu tiên, tự nhiên sẽ có lần thứ hai.

Mí mắt Bạch Vân Yển có chút tiều tụy cụp xuống: “đi làm thủ tục xuất viện cho anh, anh phải trở về.”

“Anh như vậy còn muốn về , đánh thắng được cô ta sao?”

“Anh có nói là muốn đánh cô ấy sao?” Bạch Vân Yển nhổ kim truyền dịch trên mu bàn tay, bàn tay khác khẽ sờ sờ lên nơi bị kim truyện đâm vào,nhìn chằm chằn mũi kim bị bị hắn tháo ra vứt trên giường không ngừng chảy ra từng giọt từng giọt, nở một nụ cười âm trầm.

Tiêu Trúc Vũ ở ký túc xá tại trường học, bởi vì ngày thường không ai nguyện ý cùng cô chơi chung, nên giường cô được phân ở tận cùng góc bên trong .

Tám người khác cùng ở ký túc xá đang rộn ràng nhốn nháo, cô vừa trở về liền im lặng nằm lại ở trong chăn, cô buổi tối trốn học bị mang đi ra ngoài ăn đồ ăn ngon, căng trướng đến ngủ không được, vuốt cục u đau nhói trên trán mình, như có như không mà ủy khuất.

Tối hôm qua được ngủ một lần trên giường lớn mềm mại , giờ phút này phải nằm trên giường đơn cứng –bang bang— , lại chỉ có một lớp khăn trải giường mỏng , cộm cộm sinh đau, dù cô lăn qua lộn lại hồi lâu, cũng không đi vào giấc ngủ được.

“Mày mẹ nó động cái gì mà động a!”

Có người hướng ván giường của cô mà đạp một cái mạnh.

“Xin, xin lỗi.” Tiêu Trúc Vũ vội vàng đem đầu chui ra chăn xin lỗi.

“Thao, mẹ nó cùng ngốc tử nói chuyện đúng là nghẹn một bụng khí.”

Cô cắn môi dưới, ủy khuất đem chăn che lại nửa khuôn mặt: “Tôi không ngốc.”

“Cút mẹ đi , câm miệng!” Ở các giường đối diện các nữ sinh cũng phóng tầm mắt qua nhìn cô, nằm trên giường , thấp giọng nói.

Tiếng cười bén nhọn phát ra: “Chỉ là vui đùa mà thôi, ngốc tử này sao cậu ta có thể coi trọng?”

“Thật sự, tôi học chung lớp với vài người đi theo Cẩm Vi, mà tất cả bọn họ đều bị đánh , các cô ấy buổi chiều đều xin nghỉ về nhà.”

Một trong số đó như suy nghĩ cái gì trong chốc lát, bò dậy, túm lấy cái cây để bên cạnh, thăm dò mà lật chăn của Tiêu Trúc lên.

“Này! Mày cùng Bạch Dương có quan hệ?”

“Đem chăn trả lại cho tôi.”

“Ai thèm lấy chăn của mày ! Hỏi mày đó !” cô gái kia để tóc ngắn, sắc mặt thực hung dữ, đối với cô vô cùng khinh thường, không chút nào kiêng kị đều biểu lộ hết ở trên mặt.

Tiêu Trúc Vũ chống cánh tay ngồi dậy nửa người, dẩu miệng nói.

“Cậu ấy là người đàn ông của tôi.”

“Gì?”

Không khí trong phòng ký túc xá đột nhiên an tĩnh , có người ngồi bật dậy ngẩng đầu khó có thể tin được nhìn cô.

“Mày mẹ nó bị đập đầu đến ngốc luôn rồi hả?”

Bình luận

Để lại bình luận