Chương 19

Khi Tô Cảnh rời khỏi phòng em vợ, có thể nói là chạy trối chết, thời khắc này, anh chưa từng chán ghét cơ thể mình như vậy, sau khi tai nạn xe xảy ra biết được mình không cương được, anh cũng không chán ghét như bây giờ. Khi ôm lấy em vợ, hôn môi em vợ, mỗi một tế bào thần kinh trên cơ thể anh đều kêu gào muốn thao cô, hung hăng thao cô, nhưng duy chỉ có dươиɠ ѵậŧ của anh từ đầu đến cuối lại mềm nhũn vô lực.
Anh không những là người đã có vợ, còn là một người tàn tật không cứng lên được, thế mà anh lại bỉ ổi đến nỗi muốn làʍ t̠ìиɦ với em vợ, sao anh lại dám!!
Sự tự trách và hổ thẹn trong nội tâm trong nháy mắt đánh đổ ý chí của Tô Cảnh, bước chân anh lảo đảo trở về phòng mình, thời khắc này, anh không còn mặt mũi nào, muốn tìm một chỗ trốn đi.
May mà tối nay Lục Tri Mẫn không trở về, nếu không anh phải đến thư phòng trốn đi rồi.
Quẳng người lên giường, Tô Cảnh cứ yên lặng ngẩn ra ở trong bóng tối, vụt lên trong đầu là môi lưỡi ấm áp mềm mại, bầu ngực một tay không nắm hết, cùng với tiểu huyệt ướt đẫm chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của em vợ.
Anh thật sự điên rồi, hết thuốc chữa rồi, anh căn bản không có cách nào ngăn cản bản thân nhớ lại khung cảnh đó, tuy rằng lúc đó hai người ở trong bóng tối không nhìn thấy nhau, nhưng xúc cảm vẫn sống động như vậy, sống động đến nỗi như được cụ thể hóa, anh không cần nhìn cũng biết đó là dáng vẻ tuyệt mỹ nhất của cô.
Anh nhấc một cánh tay lên, ấn lên đôi mắt mình, một tay khác thì từ từ di chuyển xuống dưới, thắt lưng của anh trước đó đã bị Lục Tri Hạ mở ra, lúc này anh có thể dễ dàng tiến vào trong đũng quần mình, “Tri Hạ… Tri Hạ……” Miệng anh khẽ nỉ non tên của em vợ, bàn tay dùng sức xoa nắn dươиɠ ѵậŧ mình, nhưng chà xát một hồi lâu, từ đầu đến cuối nó vẫn mềm nhũn vô lực. Trong lòng anh khổ sở, tay dùng sức bấm véo, một giây sau, anh đau đến cuộn người lại, thống khổ ấm ức kêu rên.
Không cần nhìn cũng biết, dáng vẻ lúc này của anh nhất định giống như một kẻ đáng thương bất lực lại đê tiện.
Anh nghĩ đến em vợ mình, động dục với em vợ, nhưng lại không cứng lên được.
Trong bóng tối, tầm mắt anh dần dần trở nên mơ hồ, bên tai dường như truyền đến tiếng cười lanh lảnh của cô gái, vừa yêu kiều vừa quyến rũ đang gọi anh: “Anh rể… Anh rể có phải rất muốn thao em không?”
Đôi tay nhỏ loạng choạng ôm lấy cơ thể Tô Cảnh, Tô Cảnh quay người qua thì nhìn thấy em vợ chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, xuyên qua lớp váy ngủ mỏng như lưới, anh có thể mơ hồ nhìn thấy hai điểm trước ngực cô, cùng với lông giữa hai chân cô, Tô Cảnh nuốt nước bọt, chống tay ngồi thẳng người dậy, khàn giọng nói: “Tri Hạ, sao em chưa đi ngủ?”
Mông cô ngồi lên đùi anh, vặn vẹo eo, dùng mông chà xát giữa hai chân anh, xấu hổ mang chút nhát gan nói: “Em không ngủ được, muốn đến tìm anh chơi, anh rể, anh muốn chơi em không, chơi ở đâu cũng được, anh có thể đút vào chơi.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt cô mang theo dòng điện, quyến rũ làm anh thần hồn điên đảo, anh nuốt nước bọt, nói: “Nhưng mà tôi…” Anh muốn nói mình không cứng lên được, nhưng lại không nỡ nói ra những lời làm mất hứng, anh không muốn để em vợ thất vọng.
Bàn tay mềm mại không xương của em vợ nhào nặn giữa hai đùi anh, mắc cỡ đỏ mặt: “Anh rể, anh cứng quá!” Nói rồi, bàn tay cô chui vào đũng quần anh, vuốt ve côn ŧᏂịŧ anh không nỡ rời tay.
Tô Cảnh khó mà tin được cúi đầu nhìn giữa hai chân mình, dươиɠ ѵậŧ to khỏe vừa thẳng vừa cứng, uy phong lẫm liệt dựng thẳng giữa hai chân anh, mà bàn tay em vợ cứ nắm lấy nó như vậy, ma sát lên lên xuống xuống.
Kɧoáı ©ảʍ lâu ngày chưa được trải nghiệm ào đến như thủy triều, từng trận từng trận lan ra từ trên côn ŧᏂịŧ, bào mòn cơ thể anh, cũng bào mòn ý chí anh, anh dùng sức đẩy ngã em vợ, giống như con dã thú bị đói đến gấp gáp, mạnh mẽ bổ nhào lên người cô.
Anh vội vàng không yên, khó mà tự mình khống chế, một tay tùy tiện xoa nắn giữa hai chân cô, đợi đến khi sờ được sự ẩm ướt, anh đỡ côn ŧᏂịŧ cứng đến phát đau của mình hung hăng đâm vào huyệt đạo của em vợ…..

Bình luận

Để lại bình luận