Chương 19

Vật liệu may mặc mùa hè tương đối mỏng, sáng nay Hạ Vân vừa vặn mặc màu trắng, dưới cái nhìn chăm chú của cha hai núm vú của cô không chịu khống chế mà trở nên đứng thẳng, nhô vải dệt hơi mỏng thành hai điểm nhỏ.
Trong mắt Hạ Minh Viễn hiện lên chút kinh ngạc, rấtnhanh lại khôi phụcnhư thường nói
“Đi lấy hai cái túi to, to một chút, cha đi lấy xe máy ra.”
“Dạ…”
Hạ Vân trở lại phòng điều hòa, giấu áo lót vào tɾong túi đồ của đứa bé, lại đến ngăn tủ lấy ra hai cái túi to.
Bà cụ ôm đứa bé nói với Hạ Vân “Hái nhiều một chút.”
“Vâng bà nội, bà để đứa bé lên giường nhỏ đi ạ, ôm nhiều sẽ mệt.”
“Không cần không cần, bà thí¢h ôm.”
Đợi Hạ Vân đi tới cửa tiệm, Hạ Minh Viễn đã đỗ xe đợi cô ở ven đường.
Hạ Vân chạy chậm qua, ngồi lên xe.
Cô vốn định ngồi cách xa cha một chút, nhưng khi xe tiến về trước đẩy theo quán tính, khiến cô va ma͙nh lên lưng cha.
“Ừm…”
Bộ ngực bị va hơi đaụ
“Ngồi vững.” Hạ Minh Viễn cũng không quay đầu lại nói.
“Vâng… Vâng ạ.” Một tay của Hạ Vân không biết để đâu, cuối cùng lặng lẽ để lên eo cha theo bản năng.
Người đàn ông vẫn luôn im lặng, không từ chối cô tới gần.
Nhà của bà nội cách tiệm sửa xe không xa, cách hai con phố, là căn nhà nhỏ ba tầng tương đối lâu đời, cũng là căn nhà có sân trước và sân sau duy nhất tɾong phố.
Khi mới xây hàng xóm chê cười ông nội lãng phí, có sân trước sân sau rộng như vậy không bằng xây thêm hai phòng, hiện giờ đất càng thêm tăng giá, mọi người đều hâm mộ nhà bọn họ có sân rộng như vậy.
Thời thơ ấu Hạ Vân sống ở nơi này.
Ở tɾong trí nhớ của cô, quả vải nhà bà nội ăn ngon nhất, khuyết điểm duy nhất là cây vải cao hơn những nhà khác.
Đi tới sân sau Hạ Minh Viễn đi lấy gậy trúc và móc, Hạ Vân lập tức đi tới dưới tàng cây vải, ngửa đầu nhìn lên trên.
Cô quen cửa quen nẻo ôm thân cây thô trèo lên trên, cây này cô trèo không ít lần, trèo rấtcao cũng không có vấn đề gì.
Hạ Minh Viễn cầm gậy trúc tới đây, thấy thế vội dặn dò “Con cẩn thận một chút.”
“Không sao đâu ạ, con trèo giỏi lắm.” Hạ Vân nói, ͼhân dẫm lên cành cây tiếp tục trèo lên trên, cô muốn đến chỗ cao nhất.
Nhưng mà cô đánh giá bản thân quá cao, hơn bốn năm không trèo cây, dường như nghiệp vụ này đã trở nên mới lạ, rõ ràng có thể dẫm ổn một cành cây, đột nhiên rắc một tiếng gãy ra.
“A ” Hạ Vân bị dọa sợ, vội nắm chặt cành cây tɾong tay.

Bình luận

Để lại bình luận