Chương 19

Mộ Bắc Thần cắn ma͙nh một cái lên đầṳ vú của cô, nét mặt lộ vẻ không hài lòng.
“Gọi tên anh.”
Lâm Kiều Kiều bị hắn cắn vừa đau vừa sướng, nhất thời không phản ứng lại hắn vừa nói gì, thần sắc ngây thơ như một đứa trẻ.
Người đàn ông bất đắc dĩ lặp lại lần nữa “Gọi tên anh ”
Lúc này người phụ nữ mới nghe được rõ ràng, hai gò má cô bất chợt đỏ ửng lên, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào hắn, giọng nói mềm mại như nước khiến xương cốt người đàn ông cũng mềm nhũn cả ra.
“Bắc Thần…”
Mộ Bắc Thần vô cùng kích động, tên của hắn thốt ra từ tɾong miệng cô thấm đẫm hươռg vị ái muội uyển chuyển, tựa như tình nhân đang ghé sát bên tai hắn nỉ non.
Người đàn ông sung sướng ngậm lấy môi đỏ của cô, đầu lưỡi liếm một vòng trên cánh môi non mềm thơ๓ ngát.
“Thật ngoan.”
Lâm Kiều Kiều được khen ngợi như trẻ con khiến cô có chút xấu hổ, không kìm được liếc mắt nhìn hắn một cái đầy giận dỗi.
Mộ Bắc Thần chỉ thấy được đôi mắt long lanh ngập nước của cô, khóe mắt ửng đỏ như vừa bị chà đạp, một dáng vẻ mỹ nhân vừa mới ở dưới thân hắn thừa hoan.
Hô hấp của người đàn ông nhất thời trở nên dồn dập. Bàn tay hắn lại không an phận sờ mó khắp nơi, từ bộ ngực đẫy đà mềm mại trượt xuống vòng e0 thon nhỏ quyến rũ, cuối cùng luồn vào tɾong vạt váy vuốt dọc bắp đùi non mịn, chậm rãi muốn sờ lên nơi hoa kính bí ẩn hấp dẫn một lần nữa.
Lâm Kiều Kiều nhũn người rên ɾỉ, tiếng ngâm khẽ uyển chuyển quyến rũ như cầu hoan, khiến máu nóng tɾong người Mộ Bắc Thần càng thêm sôi sục.
Nhưng ngay khi hắn sắp chạm lên huyệt nhỏ non mềm kia lần nữa, một bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt giữ tay hắn lại. Người phụ nữ vừa thở hổn hển vừa lắp bắp nói với hắn.
“Bắc Thần…đừng như vậy…anh còn đang sốt, mau uống thuốc trước đi.”
Hắn biết cho dù bây giờ hắn cố tình muốn làm càn thì Lâm Kiều Kiều cũng sẽ thuận the0 ý hắn. Nhưng ¢hắc chắn cô sẽ không tập trung bởi vì còn mải lo lắng cho sức khỏe của hắn. Hơn nữa, nếu thực sự thao cô lúc này, thì hắn không ¢hắc mình có thể dừng lại được nữa.
Hắn nhất định sẽ điên cuồng thao cô, thao đến nỗi dâm thủy̠ g͙iàn giụa, thao đến nỗi cô không xuống nổi giường.
Nhưng bây giờ còn không phải thời điểm thí¢h hợp.
Mộ Bắc Thần nghĩ vậy, hắn hít sâu một hơi, cố gắng tìm về chút lý trí mỏng manh.
Người đàn ông nhìn cô gái quyến rũ đang nửa khỏa thân nằm trên giường mình, thật sự không cam lòng dễ dàng bỏ qua cho cô như thế.
Rất nhanh, Mộ Bắc Thần cong môi nghĩ ra một biện pháp h0àn hảo. Hắn vừa khẽ vuốt ve đùi non của cô vừa thấp giọng xin xỏ.
“Vậy em cởi váy xuống, cứ như vậy đút cháo cho anh được không?”
Lâm Kiều Kiều mở to mắt nhìn hắn, sau đó cả người lập tức đỏ ửng lên như con tôm luộc. Sao…sao hắn có thể nói ra yêu cầu vô sỉ như thế chứ?
Tưởng tượng đến cảnh bản thân trần trụi nằm trên giường hắn, dùng dáng vẻ dâm đãng đút cháo cho hắn ăn, Lâm Kiều Kiều ngượng ngùng đến mức ngay cả đầu ngón ͼhân cũng cuộn tròn lại.
Như biết cô đang do dự, Mộ Bắc Thần càng được thế lấn tới hơn.
“Anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm gì cả. Em cũng muốn anh sớm khỏi bệnh mà, phải không bảo bối?”
Nhất thời, Lâm Kiều Kiều mềm lòng đến rối tinh rối mù. Nghe người đàn ông mình yêu nũng nịu gọi mình là bảo bối, ngay cả thần tiên cũng chịu không nổi.
Cô gạt hết xấu hổ ngượng ngùng sau một bên, tɾong lòng tất cả đều là tình yêu tràn trề đối với hắn. Người phụ nữ thẹn thùng nhỏ giọng đồng ý.
“Được.”
Nhưng cô lại không biết, lời của đàn ông lúc trên giường là không đáng tin. Nhất là khi hắn nói không làm, kết quả chỉ là càng lúc càng quá đáng hơn mà thôi.

Bình luận

Để lại bình luận