Chương 190

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 190

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trần Triết cảm thấy rất vô tội: “Hai tháng trước tớ đã nói cậu rồi, cậu bảo tớ câm miệng, đừng nói nữa. Không phải cậu đang có kế hoạch gì sao?”
La Nam Nam …
“Lần tớ bị cảm sao? Tớ đang bị sốt đấy, lúc cậu nói chuyện với tớ, đầu óc tớ cứ ù đi, đâu nghe được gì, chỉ cảm thấy đau đầu, vì vậy tớ mới bảo cậu đừng nói nữa …”
Lúc này Nghiêm Kỷ mới quay lại, tay còn đang lắc bình sữa.
Sau đó Mộc Trạch Tê lập tức hỏi Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ đã nói sự thật về những gì đã xảy ra trong vài tháng qua, nhà họ Mộc đều rất khỏe.
Có điều hơn chục người lớn của hai bên gia đình, hôn Nghiêm Hạp đến sắp tróc cả da.
Mộc Trạch Tê bật khóc: “Sao anh không nói với em! Bây giờ chắc mẹ em sẽ mắng em chết mất.”
Mặc dù Mộc Trạch Tê nói vậy, nhưng cô rất nhớ gia đình của mình.
Nghiêm Kỷ tỏ ra hối lỗi và lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô.
“Anh nghĩ em muốn chơi đến khi nào về rồi hãy về, nên anh tự quyết định không nói với em, là lỗi của chồng. Không sao, em có thể tiếp tục đi du lịch, trong nhà đã có anh rồi.”
Mộc Trạch Tê nghe xong liền nhào vào lòng Nghiêm Kỷ khóc.
La Nam Nam là người ngoài cuộc nên rõ nhất, cô ấy ôm Tiểu Nghiêm Hạp và lắc đầu, quả nhiên người đàn ông này rất mưu mô xảo quyệt.

Mộc Trạch Tề rất nhớ người nhà nhưng vẫn muốn ở lại với La Nam Nam cho đến khi hoàn thành trạm cuối cùng.
Nghiêm Kỷ dừng một chút rồi lập tức thả lỏng, may mà anh đã sớm nghĩ trước biện pháp.
Tiểu Nghiêm Hạp thích cậu em vợ Mộc Kiến Hiền, đến lúc đó nhờ cậu tới đây một chuyến để đón bé.
La Nam Nam phẩy tay, ôm cậu bé đặt nằm xuống. Trần Triết sờ độ ấm của bình sữa rồi đưa cho cô ấy.
“Mộc Trạch Tê, với quan hệ của hai chúng ta, khi nào cậu muốn tới buổi ký tặng của tớ mà chẳng được? Không cần rối rắm về việc cần phải ở lại với tớ cho đến cuối cùng. Hiểu không?”
“Hơn nữa với tính tình của Nghiêm Kỷ, cậu ta chắc chắn sẽ đi theo. Mau đem cái mùi yêu đương chua lòm của hai người ra chỗ khác đi.”
Nghiêm Kỳ nắm lấy tay Mộc Trạch Tê, bàn tay to của anh rất ấm áp, tỏa nhiệt vào trong cơ thể Mộc Trạch Tê.
“Trần Triết sẽ ở cùng La Nam Nam trong trạm cuối cùng này. Bọn họ vốn nên cùng nhau, tốt nhất là hai người bọn họ cùng hoàn thành xong trạm cuối cùng này.”
Mộc Trạch Tê nhìn động tác phối hợp vô cùng ăn ý giữa Trần Triết và La Nam Nam, bỗng nhiên nhớ đến Trần Triết đã tìm La Nam Nam rất nhiều năm và gần đây cũng mới gặp lại La Nam Nam. Ba người vẫn luôn ở cạnh nhau, Mộc Trạch Tê với La Nam Nam luôn nói rằng đều là Trần Triết âm thầm chăm sóc cho bọn họ.
Thế nhưng Trần Triết và La Nam Nam chưa bao giờ nghiêm túc qua lại với nhau.
Mộc Trạch Tê hiểu ý của Nghiêm Kỷ, mỉm cười gật đầu, bằng lòng trở về nước.
Vài ngày sau.
Vào đêm cuối trước khi trở về, Nghiêm Kỷ đưa ra một thắc mắc, La Nam Nam của nguyên tác đã đi nơi nào?
Khi nghe được vấn đề này, cảm xúc của Trần Triết rõ ràng dao động rất lớn. Mộc Trạch Tê cũng sửng sốt.
La Nam Nam lắc đầu, quả nhiên Mộc Trạch Tê trốn không thoát khi bị Nghiêm Kỷ để mắt tới.
La Nam Nam đáp: “Cậu thật sự quá thông minh, quá nhạy bén và rất am hiểu tìm tòi lỗ hổng trong logic.”
Linh hồn của người xuyên sách nhập vào cơ thể người khác, trong tiểu thuyết huyền huyễn gọi là ‘đoạt lấy thân xác’. Vậy linh hồn của chủ nhân cơ thể ấy đã đi nơi nào?
“Cô ấy vẫn không có biến mất, La Nam Nam của nguyên tác từng trở về trong khoảng thời gian ngắn ngủi.”
La Nam Nam nói, có một khoảng thời gian cô ấy không phải chính mình mà là La Nam Nam của nguyên tác.
La Nam Nam trong nguyên tác đã trở về.
Thông tin này khiến Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tề đều rất kinh ngạc, chỉ có vẻ mặt của Trần Triết trông khá bình tĩnh, hiển nhiên cậu đã biết chuyện này.
La Nam Nam nói La Nam Nam của nguyên tác trở về để tạm biệt bố mẹ.
Thì ra thân thể của La Nam Nam trước khi xuyên qua không có chết, chỉ là bị thương còn đang hôn mê.
La Nam Nam trong nguyên tác nhập vào cơ thể của La Nam Nam xuyên sách. Sau khi La Nam Nam tỉnh lại thì nhanh chóng nhận ra môi trường sống của bản thân đã thay đổi.
Nhưng cô ấy rất bình tĩnh.
La Nam Nam trong nguyên tác từng chịu chấn thương nặng đến mức tàn phá cả người, đau đớn và tổn thương gần như sẽ theo suốt cuộc đời của cô ấy.
Vì vậy vết thương nhỏ này hoàn toàn không đáng kể đối với La Nam Nam. Mỗi ngày cô ấy đều cắn răng và tập luyện chăm chỉ để hồi phục.
Thẳng đến khi thân thể khôi phục, có thể đứng lên lần nữa.
Cuối cùng dùng thân phận của La Nam Nam ở thế giới kia để sống tiếp.
La Nam Nam trong nguyên tác là cô gái sống khép kín nội tâm trong hoàn cảnh gia đình nghiêm khắc, giống như một cái xác không hồn.
Cô ấy rất trống rỗng, đối xử với người khác cũng rất lạnh nhạt, nhưng không ai biết trong thế giới tinh thần lại tràn ngập sự nghi ngờ.
La Nam Nam trong nguyên tác có một gia đình đầy đủ, bố mẹ La nghiêm khắc, trước giờ trong tiềm thức của cô ấy cũng không muốn giao tiếp và không hề nghĩ tới chuyện đối chọi.
Bố mẹ La không biết phải làm sao khi đối mặt với tình huống con trẻ không muốn giao tiếp.
Cả nhà tràn ngập bầu không khí cứng ngắc.
Như lời Trần Triết nói, cô ấy tựa như một vết nứt trên mảnh đất hoang khô cằn. Không có sức sống, cả người tràn đầy sự u ám.
Có lẽ trên đời này có những người trời sinh lạnh nhạt đối với khái niệm gia đình. Cho nên khi La Nam Nam trong nguyên tác tới thế giới kia của La Nam Nam và gặp phải hoàn cảnh bố mẹ mặc kệ làm như không thấy, cô ấy liền giống như một con chim ưng bay tự do trên bầu trời.

Bình luận

Để lại bình luận