Chương 193

Trong phòng khách.
Quản gia thấy tiểu thư dẫn một người đàn ông tiến vào không khỏi có chút kinh ngạc.
Trước kia cũng có không ít cậu chủ nhà g͙iàu có the0 đuổi tiểu thư, bọn họ cũng dùng khổ nhục kế như thế này, đứng ở bên ngời cửa, muốn được gặp tiểu thư. Tuy nhiên, Tiểu Tri h0àn toàn không để ý tới bọn họ, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.
Những cậu đi, không có ai giống như vị tiên sinh này, đứng ở bên ngoài cả ngày, một bước cũng không chịu cử động.
Ninh Tri quay đầu nhìn Lục Tuyệt đang đi the0 phía sau cô, vừa thấy cô quay lại, đôi mắt đen của hắn lập tức sáng lên, “Tri Tri.”
Chính là ánh mắt như vậy, giống như tɾong mắt hắn chỉ có cô. Ninh Tri cũng sẽ bị ánh mắt đó làm cho tim mềm nhũn, đưa Lục Tuyệt vào tɾong nhà.
Ninh Tri có chút phiền muộn, cảm thấy hối hận vì vừa rồi mình đã mềm lòng.
Nghĩ đến Lục Tuyệt đứng bên ngoài cả ngày, khuôn mặt lạnh lùng của hắn tái nhợt, đôi môi khô khốc, Ninh Tri nói “Chú Tưởng, chú chuẩn bị bữa tối đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Ninh Tri rót cho Lục Tuyệt một cốc nước, “Uống nước trước đi, ăn cơm xong có thể về, đừng có làm chuyện ngu ngốc giống như đứng chờ ở cửa nữa.”
Lục Tuyệt vui vẻ nhận lấy ly nước mà Ninh Tri đưa cho mình, hắn cúi đầu ngoan ngoãn uống, không lên tiếng trả lời.
“Có rấtnhiều người the0 đuổi tôi, anh không phải là người đầu tiên, cũng có rấtnhiều người giống như anh vẫn luôn đứng chờ ở trước cửa nhà tôi, việc này đối với tôi căn bản không có ích lợi gì, anh không cần lãng phí thời gian.” Ninh Tri thẳng thắn nói.
Lục Tuyệt nghe được có rấtnhiều người the0 đuổi Tri Tri, ánh mắt hắn tối sầm lại, giọng nói có chút nóng nảy, “Tri Tri không thí¢h những người khác.”
Ninh Tri gật đầu, “Tôi không thí¢h người khác.”
Nghe vậy, kho”e môi Lục Tuyệt hơi cong lên.
“Tôi cũng sẽ không thí¢h anh.”
Lúm đồng tiền nhỏ mà Lục Tuyệt vừa để lộ đã biến mất, hắn cụp mắt xuống, giọng nói khàn khàn mang the0 cố chấp “Anh thí¢h Tri Tri.”
Hắn rấtthành thật lại thẳng thắn, không biết làm thế nào để che giấu điều đó, “Thích Tri Tri, thí¢h Tri Tri nhất.”
Hắn mặc bộ đồ màu đỏ, mái tóc lòa xòa trước trán, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lộ ra vẻ nghiêm túc, còn kiên quyết nói rằng mình thí¢h cô, trái tim Ninh Tri như lỡ nhịp.
Lúc này, người làm đã dọn cơm xong, “Tiểu thư, đến giờ ăn rồi.”
“Được.” Ninh Tri kìm lại nhịp tim đập nhanh, “Ăn xong anh có thể đi.”
Lục Tuyệt mím chặt đôi môi mỏng, không trả lời.
Trên bàn ăn dài bày biện đủ các món ngon.
Sống lưng Lục Tuyệt thẳng tắp, hắn cúi đầu có chút buồn buồn ăn cơm, hắn ăn rấtchậm, thỉnh thoảng nhìn Ninh Tri ở phía đối diện.
Khuôn mặt Tuyệt cứ vậy mà ngơ ngác nhìn.
Tri Tri rấtđẹp.
Ánh mắt của hắn nóng bỏng, Ninh Tri không hiểu sao mình lại cảm nhận được, bị đối phươռg nhìn chằm chằm như vậy, cô không khỏi lườm Lục Tuyệt một cái, “Đừng nhìn tôi nữa, ăn đi.”
Lục Tuyệt bị bắt quả thực không biết xấu hổ là gì, ngoan ngoãn cúi đầu xuống ăn, một lúc sau lại tiếp tục nhìn Ninh Tri.
Không ngừng trộm nhìn một cái, cảm thấy thế nào cũng không đủ.
Cho dù Ninh Tri có bình tĩnh, điềm tĩnh đến đâu cũng bị Lục Tuyệt nhìn làm cho mặt nóng bừng lên, hắn căn bản không biết cái gì là một vừa hai phải, càng không biết cái gì là chừng mực.
Sau bữa tối, Ninh Tri nói Lục Tuyệt rời đi.
Bên ngoài sắc trời đã tối, Lục Tuyệt không muốn rời xa Ninh Tri chút nào, sợ rằng anh đi rồi thì cô sẽ biến mất.
“Tôi sẽ nói quản gia tiễn anh ra ngoài.” Nhìn thấy ánh mắt Lục Tuyệt khát khao cùng khẩn trương, Ninh Tri dời ánh mắt nhìn đi chỗ khác, lạnh lùng nói.
Lục Tuyệt mím môi, ánh mắt như dán vào người Ninh Tri, ngoan ngoãn nói “Ngày mai gặp lại, Tri Tri.”
Anh ấy sẽ đến tìm Tri Tri vào ngày mai.
Ninh Tri sửng sốt, lạnh lùng nói “Ngày mai anh không cần phải tới nữa.”
Lục Tuyệt cụp mi mắt xuống, che đi sự mất mát tɾong mắt, “Anh muốn tới, muốn gặp Tri Tri.”
Ninh Tri nghiêm mặt.
“Lục Tuyệt thiếu gia, mời đi bên này.” Quản gia tiễn khách.
Lục Tuyệt quay người rời đi, đi được vài bước, hắn quay đầu lại, dùng đôi mắt đen ướt át nhìn chằm chằm Ninh Tri, hy vọng Tri Tri sẽ để hắn ở lại.
Ninh Tri giả vờ như không nhìn thấy sự miễn cưỡng tɾong mắt hắn.
Lục Tuyệt cúi đầu, mím chặt môi, giống như một con chó nhỏ tội nghiệp không được chủ nhân vuốt ve, còn bị chủ mình đuổi đi, trông rấtđáng thươռg.
Ngoài cửa, tài xế của Lục gia đã đợi sẵn, nhìn thấy nhị thiếu gia từ tɾong Ninh gia đi ra, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Khổ nhục kế thật sự có tác dụng͟͟, thiếu gia đứng đó cả ngày, cuối cùng cũng bước được vào cửa Ninh gia.
Anh ta nghe nói có rấtnhiều người the0 đuổi Ninh tiểu thư, cũng chưa có ai khiến cho Ninh tiểu thư có thể liếc mắt một cái, không ngờ thiếu gia nhà mình lại có thể gặp được Ninh tiểu thư.
Nhìn thấy Lục Tuyệt đi tới, tài xế vội vàng xuống xe mở cửa, “Mời nhị thiếu gia.”
Bầu không khí xung quanh Lục Tuyệt xuống rấtthấp, mới chớp mắt một cái, hắn đã bắt đầu thấy nhớ Tri Tri.
Ngày hôm sau, Ninh Tri lại nghe quản gia tới báo.
“Tiểu thư, vị Lục thiếu gia hôm qua lại tới rồi, hiện tại đang ở ngoài cổng, có cần mời cậu ấy vào không?”
Ninh Tri không ngờ Lục Tuyệt lại tới, ánh mắt khẽ động, “Không cần lo lắng cho anh ta.”
“Vâng, tiểu thư.” Quản gia vốn tưởng rằng hôm qua tiểu thư nhà mình cho Lục thiếu gia vào, hôm nay cô cũng sẽ để cho đối phươռg vào, không ngờ sắc mặt tiểu thư lại bình tĩnh như vậy, căn bản không có ý quan tâm tới vị Lục thiếu gia kia.
Ăn sáng xong, Ninh Tri sai người chuẩn bị xe, hôm nay cô có hẹn.
Xe chạy ra khỏi cổng sắt lớn, Ninh Tri nhìn thấy Lục Tuyệt đang đứng ở cổng, hôm nay hắn vẫn mặc bộ đồ màu đỏ, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ tươi rấtlớn.
Gương mặt tuấn tú của hắn so với bó hoa tɾong tay lại càng đẹp hơn.
Lục Tuyệt đang đứng ở cửa dường như đã cảm nhận được điều đó, khi hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy có một chiếc xe đi ra khỏi cổng, sau đó lướt qua trước mặt hắn.
Lục Tuyệt liếc nhìn thấy Ninh Tri tɾong xe.
Tri Tri đang đi ra ngoài.
Quản gia đi ra, “Lục tiên sinh, mời anh trở về đi, tiểu thư nói, cho dù ngài đợi bao lâu, cô ấy cũng sẽ không để ý tới cậụ”
“Chờ Tri Tri.” Lục Tuyệt vừa bướng bỉnh lại vừa cố chấp.
Thời tiết giữa hè mỗi ngày một nóng lên, cái nắng gay gắt khiến lá cây ven đường cong que0 lại, không khí xung quanh oi bức đến mức khiến người ta cũng cảm thấy bức bối.
Trong xe cách đó không xa, tài xế nhìn Lục Tuyệt ngây ngốc cầm bó hoa chờ dưới cái nắng gay gắt như vậy, không khỏi thở dài.
Hiển nhiên, Ninh tiểu thư đối với hắn không có hứng thú, ngày hôm qua có lẽ chính là khách khí mời thiếu gia vào Ninh gia mà thôi.
Lục Tuyệt mặc trên người một bộ đồ thể thao màu đỏ có mũ trùm đầu, hắn không cảm thấy nóng nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ không nóng.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, bên mặt, trên cổ, kho”e môi mím chặt, đôi môi khô khốc, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn bị phơi nắng tới mức ửng hồng, nhưng sống lưng của Lục Tuyệt vẫn thẳng tắp, không hề nhúc nhích.
Buổi chiều Ninh Tri lái ô tô trở về liền nhìn thấy một màn như vậy.
Hắn vẫn chưa rời đi.
Trong xe, Ninh Tri nhìn thoáng qua muốn quay đầu đi nhưng một giây sau, Lục Tuyệt dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn liền ngước mặt lên nhìn cô.
Nhìn thấy cô, đôi mắt đen của Lục Tuyệt lập tức sáng lên, như thể hắn có phải đợi bao lâu không quan trọng.
Trái tim nhỏ bé của Ninh Tri đột nhiên như bị thứ gì đó va chạm ma͙nh, khiến trái tim cô run lên.
“Tri Tri.”
Từ hình dạng miệng của hắn, Ninh Tri có thể nhìn ra được hắn đang gọi tên cô.
Trái tim nhỏ bé của Ninh Tri lại tăng tốc, cô không thể khống chế được bản thân.
Chiếc xe đi qua trước mặt Lục Tuyệt, sau đó lái vào Ninh gia, và cánh cổng sắt lớn đã được đóng lại.
Lục Tuyệt không thể nhìn thấy Ninh Tri.
Bó hoa hồng đỏ to trên tay đã bị cháy nắng mất đi vẻ tươi tắn, Lục Tuyệt ôm lấy nó, bông hoa cũng đáng thươռg như hắn.
Hắn tiếp tục đứng đợi Tri Tri, hắn có chút vui mừng, hôm nay hắn đã nhìn thấy Tri Tri hai lần rồi.
Lục Tuyệt vẫn háo hức được gặp lại Tri Tri rồi tặng hoa cho cô.
Hắn cũng đã lên mạng kiểm tra, hóa ra muốn the0 đuổi con gái thì phải tặng hoa. Ngày hôm qua hắn quá ngốc, không tặng hoa cho Tri Tri.
Lục Tuyệt cúi đầu xuống nhìn bó hoa mà mình đang ôm tɾong lòng, ánh mắt của hắn tối sầm lại, bó hoa bị ánh nắng làm mất đi vẻ đẹp.
Khi Ninh Tri bước ra ngoài, tình cờ nhìn thấy Lục Tuyệt tɾong quần áo màu đỏ đang cẩn thận ôm bó hoa tɾong tay, tay còn lại đang vụng về cố che những bông hoa lại.
Dưới ánh mặt trời, hắn trông rấtđẹp trai, mặc bộ quần áo đỏ, tay cầm một bó hoa hồng đỏ tươi, bó hoa đó cũng giống như chàng trai, đều rấtđẹp.
Không hiểu sao tim Ninh Tri lại đập rấtnhanh.
Không thể không thừa nhận, cho dù Lục Tuyệt đứng ở đâu đều gây chú ý tới cô, mọi thứ đều phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Hai ngày nay Ninh Tri cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình loạn nhịp, đập loạn xạ, nhất định là cô đã bị vẻ đẹp của Lục Tuyệt mê hoặc.
“Tri Tri.” Lục Tuyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ninh Tri, đôi mắt đen lập tức sáng lên.
Hắn đã đợi được Tri Tri.
“Tôi cũng đã nói anh không cần phải tới…”
“Đưa cho Tri Tri.”
Ninh Tri còn chưa nói xong, Lục Tuyệt đã nhét bó hoa hồng lớn vào tay cô.
Ninh Tri cả người cứng đờ, cũng không đưa tay ra nhận lấy “Tôi không thí¢h hoa.”
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, tɾong đôi mắt đào hoa xinh đẹp hiện lên nghi hoặc, “Tri Tri thí¢h cái gì, anh sẽ mua.”
Mua tất cả cho Tri Tri.
Ninh Tri nghiêm mặt nói “Cái gì tôi cũng không thí¢h, anh đừng tới đây nữa.”
“Anh không thể hứa với Tri Tri.” Lục Tuyệt lại ôm lấy bó hoa hồng. Sau khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời tɾong một thời gian dài, những cánh hoa hồng rơi xuống đất, hắn cúi đầu, tɾong giọng nói khàn khàn mang the0 ủy khuất cùng bướng bỉnh “Anh muốn gặp Tri Tri, muốn tới.”
Lục Tuyệt lo lắng Tri Tri cho rằng mình không nghe lời, vì vậy mím môi, lông mi dài khẽ run, giống như một đứa bé đáng thươռg, “Anh không cãi lời Tri Tri.”
Hắn đang đợi ở cửa, chờ tới khi nào Tri Tri muốn nhìn thấy hắn, muốn ra ngoài gặp hắn.
Hắn biết Tri Tri ở đây là tốt rồi.
Không giống trước kia, sau khi Tri Tri biến mất, hắn đã đợi Tri Tri rấtlâu, rấtlâu nhưng vẫn không đợi được Tri Tri.
Lục Tuyệt trước mặt, ánh mắt đen láy ướt át, tóc mái trên trán hơi lộn xộn, trán và hai bên mặt lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú cũng ửng đỏ vì phải phơi nắng, Ninh Tri đột nhiên cảm thấy có lỗi, giống như cô không nên bắt nạt hắn như vậy.
Nghĩ tới đây, Ninh Tri đưa tay đón lấy bó hoa tɾong tay Lục Tuyệt, cúi đầu nói “Xấu xí.”
Hai mắt Lục Tuyệt sáng ngời, “Tri Tri xinh đẹp, hoa cũng không xinh được bằng Tri Tri.”
Tri Tri là xinh đẹp nhất.
Trong phòng khách.
Quản gia thấy tiểu thư lại dẫn Lục thiếu gia vào, ôngthư trông có vẻ bình tĩnh, lạnh giọng nói ông ấy không cần phải để ý tới vị Lục thiếu gia này.
Đây là lần thứ hai tiểu thư đổi ý.
Ninh Tri ngồi xuống ghế sô pha, còn Lục Tuyệt ngây ngốc đứng ở trước mặt cô.
“Ngồi đi, anh còn đứng chưa đủ sao?” Ninh Tri đặt bó hoa lên bàn trà.
Lục Tuyệt ngồi xuống bên cạn♄ Ninh Tri, “Tri Tri.”
Những ngón tay mảnh khảnh của hắn lặng lẽ nắm lấy vạt áo của Ninh Tri, “Tri Tri.”
“Tri Tri, Tri Tri…”
“Tôi đây.”
Khóe môi Lục Tuyệt hơi cong lên, lúm đồng tiền nhỏ bên má lộ ra, trước kia hết lần này tới lần khác hắn gọi tên cô, nhưng đều không được đáp lại.
Bây giờ chỉ cần gọi Tri Tri, hắn đã được đáp lại.

Bình luận

Để lại bình luận