Chương 193

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 193

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

La Nam Nam là hưng phấn nhất, Trần Triết gần như là không giữ lại được.
Khi thấy Nghiêm Kỷ cũng mời những người bạn học trước đây từng bôi nhọ Mộc Trạch Tê nhiều nhất đến tham gia, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng, nhục nhã hổ thẹn mang theo vẻ bất an của bọn họ.
La Nam Nam cực kỳ hài lòng về điều này.
Ai nói Mộc Trạch Tê dây dưa dính người chứ? Cho dù là bám lấy người, chẳng phải cũng đã có được rồi sao?
Khi ánh đèn dập tắt, lúc đèn sân khấu chiếu lên người nữ chính hôm nay, những người có mặt đều nín thở.
Mộc Trạch Tê tuyệt đẹp đến mức áp đảo người khác.
Ánh đèn chiếu lên người cô, nước da cùng với váy cưới đều lấp lánh như ánh sáng trong sương mù, đẹp cứ như thần tiên mơ mộng chầm chậm bước ra từ giữa sương mù dày đặc vào ban sáng.
Cô dâu xinh đẹp Mộc Trạch Tê mặc váy cưới trắng tinh, váy dài uốn lượn chấm đất, chậm rãi đi về phía chú rể của mình.
Trong lòng Mộc Trạch Tê cảm thấy phức tạp, nhưng chủ yếu là cảm giác hưng
phấn và hạnh phúc.
Nghiêm Kỷ đã từng nhìn thấy vô số nét đẹp của Mộc Trạch Tê, nhưng trong khoảnh khắc cô trở thành vợ của mình, vẻ đẹp khi cô mặc váy cưới lại khiến trái tim Nghiêm Kỷ rung động.
Khoảnh khắc khi người đàn ông thật sự kết hôn, cưới được người phụ nữ mình yêu thương rất khác biệt, sự vui sướng đó rung động từ trong tâm trí di chuyển đến tận gót chân.
Nghiêm Kỷ kích động đến mức vô thức che miệng, không muốn dời tầm mắt một giây nào, nhìn Mộc Trạch Tê đang cười rạng rỡ.
Trái tim anh đang run rẩy, trong lòng đang gào thét, hai tay cũng run lên, gần như là khóc vì sung sướng.
Triệu Nhạc Sinh là MC, cảnh cáo Nghiêm Kỷ: “Chú rể quay qua đi, đừng làm ảnh hưởng đến quy định hôn lễ.”
Nghiêm Kỷ không nỡ quay đi, mím môi, vẫn luôn nắm lấy bàn tay đang kích động.
Chờ đợi Mộc Trạch Tê bước đến, mấy giây đó cứ như rất lâu.
Triệu Nhạc Sinh nói to: “Bây giờ, mời chú rể xoay người, đón cô dâu của chính mình.”
Khoảnh khắc Nghiêm Kỷ xoay người, ánh đèn đột nhiên cũng chiếu lên người hai người.
Mộc Trạch Tê tỏa sáng dưới ánh đèn sương mù trắng, nét cười không dứt, trìu mến nhìn Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ ngây người một lúc, khoảnh khắc đó anh cứ như trở lại năm đó khi anh gặp Mộc Trạch Tê lần đầu ở trường trung học Hoa Thịnh sau nhiều năm.
Cho dù cô gái nhỏ đầy mưu mô, thiết kế lần gặp đầu tiên của hai người sau khi trưởng thành, nhưng không thể phủ nhận, Nghiêm Kỷ vẫn bị làm cho kinh ngạc.
Khi đó Nghiêm Kỷ thật sự không hề nghĩ tới sẽ thành đôi với Mộc Trạch Tê, cũng không ngờ người cuối cùng mà bản thân sống chung quãng đời còn lại là Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ đột nhiên ôm lấy eo Mộc Trạch Tê, trong lòng vô cùng mãn nguyện, trong mắt chỉ có một mình cô: “Anh yêu em, Mộc Trạch Tê, vợ của anh.”
Mộc Trạch Tê nở nụ cười yêu kiều, dựa theo xưng hô trước đây đối với anh mà gọi một lượt: “Em cũng yêu anh, anh Nghiêm, Nghiêm Kỷ, chồng.”
Người thân hai bên ngồi ở ghế gia chủ vô cùng vui mừng.
Bà thông gia Vạn Dung thật sự nở mày nở mặt một phen: “Tôi thành bà thông gia rồi đó.”
Ngày lớn hỷ của hai đứa con, Nghiêm Hoằng Hoa cũng không trả treo, tiếp lời: “Ừm, bà thông gia.”
Hai người đều cười rạng rỡ, không châm chọc nhau.
Nhà họ Nghiêm đương nhiên không cần nói, đều là người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái.
Bà Mộc rơi nước mắt vui mừng khi nhìn thấy cháu gái mình kết hôn, sinh con.
Mộc Kiến Hiền hơi thất vọng nhưng vẫn xem như vui mừng, lúc cậu ở cùng Nghiêm Kỷ, biết Nghiêm Kỷ là người chị gái có thể phó thác.
Mộc Tư Tề lại rất vui mừng khi anh rể của mình là anh Nghiêm kỷ.
Nhà họ Mộc cũng xem như vui mừng, trừ Mộc Quan Kỳ.
Vạn Dung xoay qua nhìn vẻ mặt của chồng là Mộc Quan Kỳ, nhếch khóe môi của ông lên muốn ông cười: “Con gái lớn rồi thì phải gả đi, cười một cái xem.”
Sau đó Mộc Quan Kỳ nhìn người vợ xinh đẹp của mình rất miễn cưỡng mà nhếch mép, xem như cười rồi.
Nhà họ Nghiêm gần bốn đời đều chưa từng gả con gái, Nghiêm Hoằng Hoa cũng không có con gái, không hiểu được cảm giác khó chịu khi bố muốn gả con gái đó.
Nhưng mà khi liên tiếp mời rượu Mộc Quan Kỳ, vậy mà Mộc Quan Kỳ cũng uống, có thể thấy ông thật sự buồn.
Hôn lễ được tiến hành theo trình tự.
Triệu Nhạc Sinh làm MC hôn lễ, bản thân là vai phụ, dẫn dắt bầu không khí ở hiện trường hôn lễ.
Triệu Nhạc Sinh: “Vậy rốt cuộc cô Nghiêm – cô Mộc Trạch Tê đã rơi vào hang cọp này thế nào đây? Mời xem màn hình lớn!”
Trên màn hình lớn của hôn lễ chiếu những bức ảnh Mộc Trạch Tê từ khi gặp Nghiêm Kỷ vào năm năm tuổi, đến trung học, lại đến ảnh sau khi hai người đã ở bên nhau.
Những bức ảnh này Nghiêm Kỷ vẫn luôn cất giữ, đồng thời sắp xếp để chiếu lên.
Hai người trong ảnh cứ như vẫn là thanh mai trúc mã, bạn nối khố do ông trời tác hợp.
Nghiêm Kỷ nhìn màn hình rồi lại nhìn Mộc Trạch Tê trước mắt, hai tay đan chặt vào nhau, một giây cũng không buông.
Nghiêm Kỷ cười rất rạng rỡ, cảm giác vui mừng cùng hạnh phúc được tản ra từ trong ra ngoài.
Mộc Trạch Tê cũng vui, cô nhìn theo từng khung hình của đoạn phim, nhớ lại từng cảnh tượng trước đây khi bản thân theo đuổi Nghiêm Kỷ.
Đột nhiên có một cảm giác như thể đã cách mấy đời.
Bé Nghiêm Kỷ năm tuổi từ lần gặp trông như ông cụ non đó, là Nghiêm Kỷ trông có vẻ dịu dàng nhưng thật ra rất xa cách.
Cả chặng đường theo đuổi Nghiêm Kỷ này, nhạy cảm, bồn chồn, bất an, chua xót khổ sở và uất ức.
Toàn bộ cảm giác chua ngọt đắng cay đều được che đậy.
Mặc dù phần lớn nguyên nhân mọi chuyện đều là do bản thân tự làm tự chịu, nhưng vừa nghĩ đến Nghiêm Kỷ trước đây xa cách với mình như vậy, Mộc Trạch Tê liền đau lòng.
Mộc Trạch Tê vô cùng uất ức, rơi nước mắt, khóc lên một tiếng, trong lòng nghĩ: “Huhu~Tự nhiên không muốn gả nữa.”

Bình luận

Để lại bình luận