Chương 194

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 194

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Anh nhìn cô, giọng nói trầm xuống, “Em bị như vậy là lỗi của anh, anh nên trả lại những thứ anh đã nợ em.”

“Phó Nhược Hằng, em không cần anh trả mắt cho em. Em cần trái tim của anh, anh có thể yêu em trong bao lâu? Áy náy chỉ là nhất thời, còn muốn em ở bên cạnh anh, anh cần phải thành thật với em.”

Anh nắm chặt lấy tay cô, đưa lên trái tim đang còn đập trong lồng ngực của mình.

“Anh thừa nhận trước đây anh đã làm nhiều chuyện có lỗi với em. Anh biết lỗi rồi, hoàn toàn là vì anh muốn em được hạnh phúc, không yêu em sao lại muốn được hạnh phúc? Anh có thể không cần mắt, không cần tiền tài danh vọng nhưng anh không thể không có em được.”

Trình Ý nghe anh thổ lộ mà khuôn mặt tràn ngập ý cười, cô biết, cả đời này của cô đều không thể bỏ mặc anh được. Anh đã trở thành chấp niệm khó bỏ trong lòng cô rồi.

“Sao bây giờ em mới phát hiện ra anh sến súa thế nhỉ? Nếu như để cho cấp dưới của anh nhìn thấy, chắc chắn sẽ cười vào mặt anh.”

Phó Nhược Hằng mỉm cười, khi cô còn đang định nói điều gì đó thì lại bị bao phủ bởi nụ hôn nồng nhiệt của Phó Nhược Hằng.

“Mặc kệ ai cười, sến súa thì sến súa. Phó Nhược Hằng chỉ yêu mỗi mình Trình Ý thôi.”

Trước mấy cử chỉ thân mật của anh, Trình Ý lại ngượng ngùng vì phát hiện vật kia đang nhô cao từ trong chiếc khăn quấn quanh người anh.

“Lưu manh! Sớm giờ anh vẫn còn chưa mặc quần vào kìa.”

Phó Nhược Hằng lúc này mới phát hiện ra bản thân đang trong tình trạng không mặc quần áo gì cả đã vội đi tìm cô.

“Vội gặp em, thế nên còn chưa kịp mặc quần xì nữa.”

Phó Nhược Hằng cười ngượng ngùng,

“Anh còn chưa tắm nữa.”

“Vậy anh mau đi tắm đi.”

Phó Nhược Hằng bất ngờ ôm lấy cô bế lên, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười rạng rỡ.

“Không muốn, muốn tắm chung với em cơ.”

Cái con người này sao bây giờ lại không có tí liêm sỉ nào như thế này kia chứ?

“Cái gì chứ? Muốn tắm thì anh tự mình đi tắm đi, kêu em làm gì?”

“Anh nhìn không rõ được, em tắm dùm anh đi, vợ yêu.”

Trình Ý biết rõ ràng là anh cố tình lợi dụng thời cơ để trêu chọc cô đây mà. Trình Ý thở dài, chỉ đành nắm tay anh đưa lên lầu. Nhưng đến cửa nhà tắm cô lại đổi ý.

“Anh vào đi.”

“Sao em không vào?”

“Em không tắm.”

“Vậy thì vào tắm chung với anh đi cho vui.”

“Có mà anh vui thì có chứ em không có vui.”

Trình Ý còn chưa nói xong đã bị anh dùng một tay kéo vào bên trong bồn tắm. Nước vừa đầy, Trình Ý ngã vào bờ ngực lớn của anh, cả người ướt sũng, để lộ cả nội y bên trong.

Cũng may là hai mắt anh không thấy gì, nếu không chắc cô sẽ xấu hổ chết mất.

“Phó Nhược Hằng, anh làm gì vậy chứ?”

“Tắm uyên ương với anh đi.”

Anh ôm cô bế xốc ngồi trên đùi mình.

“Anh đừng có mà lợi dụng, mấy hôm nay anh tắm kiểu gì?”

“Có vợ tắm cho nó phải khác chứ.”

“Khác cái gì chứ? Anh tự tắm đi.”

“Em mới nói em yêu anh mà. Yêu người ra mà không kỳ lưng cho người ta à?”

Đúng là đàn ông khi tàn nhẫn không đáng sợ bằng đàn ông biết nhõng nhẽo. Trình Ý tức muốn hộc máu, ai bảo cô lại đi yêu một người đàn ông mặt dày như vậy chứ?

“Anh vô liêm sỉ!”

“Chỉ vô liêm sỉ với mình em thôi. Không phải sao mợ Phó?”

Phó Nhược Hằng bất ngờ hôn lên môi cô, trên gương mặt ẩn giấu vài phần xấu xa thập phần lưu manh.

Đây còn là Phó tổng cao ngạo lạnh lùng khiến cho người khác mỗi lần nghe nhắc đến tên đều cảm thấy khiếp sợ hay không?

Anh so với trước đây thay đổi rất nhiều, nhưng lại thay đổi thành dáng vẻ người đàn ông trong mắt đều là cô.

“Được rồi, xoay lưng lại đây em chà lưng cho anh.”

“Vợ anh thật tốt.”

“Vậy thì đừng có chọc cho vợ anh buồn.”

“Anh không có, anh xin thề từ giờ sẽ chỉ yêu thương mình em thôi.”

Đột nhiên Trình Ý rơi vào im lặng. Anh thấy cô im lặng, đột nhiên quay đầu lại, cảm giác hình như cô đang có chuyện suy nghĩ.

Bình luận

Để lại bình luận