Chương 198

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 198

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Ông bà lại liếc nhìn sang chỗ Trình Ý đang đứng. Cô đứng nép sau lưng anh để anh che chở cho cô.

“Trình Ý, đau một lần đau vẫn chưa đủ sao? Sao con lại còn muốn đâm đầu vào tên đàn ông này?”

Nghe ông và Trình nói như vậy, bàn tay của Phó Nhược Hằng càng siết chặt lấy Trình Ý, sợ cô sẽ dao động mà bỏ anh. Lúc trước anh không quan tâm đến cô thì thôi, bây giờ anh biết mình yêu cô rồi nên sẽ không bao giờ có chuyện buông tay cô đâu.

“Ba, con biết lỗi rồi, con bây giờ rất yêu cô ấy, ba mẹ cho con cưới cô ấy được không? Con xin hứa sau này sẽ yêu thương và trân trọng cô ấy.”

“Ai là ba của cậu? Trình Ý với cậu ly hôn rồi, tôi cũng không có phúc phận có con rể đứng núi này trông núi nọ như cậu.”

Ông Trình một câu cũng là mắng, hai câu cũng đã đuổi anh đi. Phó Nhược Hằng thật sự rất khổ sở. Đây chính là quả báo lúc anh không biết trân trọng Trình Ý sao? Cô tha thứ cho anh rồi vậy mà ông bà vẫn không thể cho anh cơ hội sửa chữa lỗi lầm sao?

“Không có cơ hội nào dành cho cậu hết, nếu như cậu không đi thì tôi sẽ gọi vệ sĩ.”

Ông Trình quay mặt sang hướng khác, ông muốn sự kiên nhẫn và mức độ yêu thương Trình Ý của Phó Nhược Hằng. Liệu anh có vì cô mà chấp nhận thay đổi hay tất cả chỉ là nhất thời.

Ông là người ngoài cuộc nên ông nhìn vào rất rõ. Ông biết Trình Ý đã chịu quá nhiều tổn thương vì yêu anh, ông không muốn cô lại phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.

Nếu như yêu con người ta sẽ tìm cách để ở bên nhau, thứ quá dễ dàng có được thường sẽ không biết cách trân trọng.

Nào ngờ Phó Nhược Hằng lúc này lại từ bỏ.

“Được, con xin phép về trước. Chào ba mẹ.”

Sau khi Phó Nhược Hằng xoay người rời khỏi Trình gia, ông Trình lúc này mới tức giận nói với Trình Ý.

“Đó, con thấy chưa? Mới có như vậy thôi mà nó đã không chịu nổi mà bỏ đi, một người đàn ông như vậy làm sao xứng đáng để cho con trao cả trái tim mình?”

Trình Ý cũng rất đau lòng, cô cứ nghĩ là anh đã thay đổi rồi và sẽ làm tất cả mọi chuyện để được cưới cô. Anh đã nói rằng anh yêu cô kia mà, sao bây giờ anh lại từ bỏ nó như vậy chứ?

Chẳng lẽ anh lại gạt cô sao?

Tuy Trình Ý không nói gì nhưng trái tim mình cô đau buốt, cô xin phép đi lên phòng đóng cửa lại mà khóc một mình. Lúc ân ái thì anh nói những lời đường mật, vậy mà bị xua đuổi thì anh cũng vẫn giống như trước đây mà bỏ rơi cô.

Sau khi rời khỏi Trình gia thì Phó liền ngay lập tức trở về nhà chính. Mấy năm nay, ông nội cũng không nhìn mặt anh. Anh có về thăm, ông cũng kiếm cớ đuổi đi. Bây giờ anh lại đến tìm ông, bởi vì anh biết chỉ có ông mới có thể giúp được anh mà thôi.

“Ông nội.”

Ông nội tuổi cũng đã cao, mấy năm nay đau ốm liên miên cũng chẳng còn sức để mà tức giận với Phó Nhược Hằng nữa rồi.

“Cháu lại về đây làm cái gì?”

“Ông cùng con qua Trình gia xin hỏi cưới được không?”

Ông nội tuổi cao lẩm cẩm, “Trình gia nào nữa? Mày muốn cưới ai thì tùy mày.”

“Trình thị của Bạch Thành, Trình Tuấn đấy ạ.”

Ông nội không dám tin vào tai mình, bật dậy khỏi giường nhìn Phó Nhược Hằng.

“Trình gia chỉ có mình Trình Ý là con gái, mày muốn cưới ai nữa?”

“Con muốn xin cưới cô ấy nhưng ba mẹ cô ấy không đồng ý. Chỉ cần ông nội giúp con lấy cô ấy, con xin hứa sau này sẽ yêu thương, chiều chuộng cô ấy đến cuối đời.”

Ông nội nhìn Phó Nhược Hằng nghi ngờ, không phải lúc trước rõ ràng nói không thích con bé sao? Không phải một hai đòi ly hôn với người ta sao? Bây giờ lại bắt ông qua đó xin cưới chẳng phải là mang nhục vào người sao?

“Mặc xác con, ai bảo lúc có không biết trân trọng. Bây giờ mất rồi lại muốn học đòi người ta truy thê. Không phải ai cũng có thể tha thứ lỗi lầm cho con đâu. Con cũng nên học cách trả giá đi.”

Bình luận

Để lại bình luận