Chương 198

Nghiêm Kỷ lau nước trên mặt rồi vội vàng đuổi theo, lại phát hiện cửa phòng tắm bị khóa.
Đến khi Nghiêm Kỷ phá cửa ra tới ngoài thì Mộc Trạch Tê đã chạy vào phòng con trai Nghiêm Hạp ở cách vách và đóng cửa lại.
Nghiêm Kỷ dùng điện thoại trong phòng gọi điện cho Mộc Trạch Tê, nhưng chỉ nhận lại được mấy chữ: “ Ngủ cùng con trai, đừng quấy rầy.”
Rồi lập tức cúp máy.
Nghiêm Kỷ…
Vì vấn đề sinh hay không sinh mà Nghiêm Kỷ trong đêm động phòng hoa phúc có thể phải phòng không gối chiếc…

Hôn lễ náo nhiệt qua đi, La Nam Nam có một số việc nên đã rời đi trước, cũng không ở đây lâu, chắc một thời gian nữa mới trở về.
Mộc Trạch Tê thật ra rất lưu luyến cô ấy.
Nhưng nhìn thái độ kì lạ giữa La Nam Nam và Trần Triết, đôi mắt cô lập tức tỏa ánh sáng, mau mau để bọn họ đi.
Mộc Trạch Tê ghé sát vào tai La Nam Nam: “Chuyện này cậu nên chủ động một chút, Trần Triết vẫn luôn nghe lời cậu. Cậu chỉ cần chủ động một chút, có thể ngay cả nhẫn kim cương cậu ấy cũng có thể lấy ra quỳ xuống cầu hôn cậu.”
La Nam Nam đỏ mặt, chết không thừa nhận.
Mộc Trạch Tê lại kích thích cô ấy: “Sau khi tốt nghiệp, Trần Triết sẽ học lên cao, cậu ấy giỏi vật lý như vậy, học lên tiến sĩ tuyệt đối không thành vấn đề. Đến lúc đó cậu ấy thât sự là miếng bánh thơm ngon đó.”
La Nam Nam gật gù, trong việc giải quyết vấn đề tình yêu, Mộc Trạch Tê vẫn là người am hiểu nhất.
Cô ấy chuyển đề tài: “Tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử. Tạm biệt! Một thời gian nữa tớ sẽ trở về.”
Mộc Trạch Tê cười ha ha.
Nghiêm Kỷ nắm tay con trai đứng đằng sau, Mộc Trạch Tê vừa tiễn La Nam Nam đi thì nhìn thấy anh, ý cười liền biến mất.
Đi lên trước dắt tay con trai, cô nhìn Nghiêm Kỷ hừ một tiếng rồi đi thẳng.
Nghiêm Kỷ cười, đuổi theo, càng muốn nắm tay cô.
Nhưng về sau anh lại không cười nổi nữa.
Mộc Trạch Tê ngày thường không khóc không làm loạn, hai người vẫn ăn ngủ bình thường, nhưng Mộc Trạch Tê không muốn chung phòng với anh.
Cô nói cô mệt, cơ thể mệt, là di chứng sau hôn lễ.
Nghiêm Kỷ nhất thời không còn cách nào.
Hơn nữa gần đây Tiểu Nghiêm Hạp rất thích ngủ chung với mẹ.
Chỉ cần được ngủ chung với Mộc Trạch Tê, Tiểu Nghiêm Hạp sẽ cực kỳ vui vẻ.
Thiên phú về ngôn ngữ của thằng bé rất mạnh, hiện tại đã nói chuyện nhanh hơn so với trước kia rồi. Những câu ngắn thằng bé đã có thể nói hoàn chỉnh, còn những câu dài thì vẫn hơi lắp bắp.
Nhưng điều khiến anh không chịu nổi chính là thằng bé nói suốt ngày, cái miệng nhỏ nói với mẹ liến thoắng không ngừng.
Một câu dài phải lắp bắp vài lần, mới nói xong.
Mộc Trạch Tê dịu dàng mỉm cười, nghe âm thanh non nớt của con trai, thỉnh thoảng gật đầu, rất nghiêm túc kiên nhẫn nghe thằng bé nói chuyện.
Rất đáng yêu, thật sự rất đáng yêu.
Mộc Trạch Tê ôm con trai, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hôn lấy hôn để.
Hai mẹ con cười ha ha, cùng nhau chơi đùa.
Muốn ở cùng với hai mẹ con cô, Nghiêm Kỷ ở phòng làm việc bên cạnh gập laptop lại.
Nhìn hai mẹ con đang chơi đùa, trong lòng bỗng hơi chua.
Gần đây Nghiêm Kỷ quả thật không dễ dàng đến gần hai người họ.
Đặc biệt là Tiểu Nghiêm Hạp hiện tại đã bắt đầu có sự ‘tự ý thức’.
Thường xuyên dính lấy mẹ, muốn chiếm lấy mẹ.
Tuy rằng bé cũng yêu ba ba, nhưng một khi đề cập đến việc đêm nay mẹ sẽ ngủ cùng ai, bé sẽ cùng ba ba phân cao thấp, muốn “đoạt” lấy mẹ.
“Nghiêm Hạp, ngủ đi.” Nghiêm Kỷ nhắc nhở.
Tiểu Nghiêm Hạp vừa nghe ba ba nói như vậy, vội vàng bám lấy mẹ, cất giọng mềm mại hỏi.
“Mẹ ơi, mẹ, mẹ buồn ngủ sao? Mẹ muốn ngủ chưa?”
Mộc Trạch Tê lắc đầu, lại hôn mặt thằng bé: “Mẹ chưa buồn ngủ, nhưng Nghiêm Hạp phải đi ngủ rồi.”
Tiểu Nghiêm Hạp vừa nghe mẹ nói vậy, lập tức bò lên ôm chặt lấy cô: “Nghiêm Hạp cũng không buồn ngủ! Nghiêm Hạp muốn chơi cùng mẹ!”
“Được!” Mộc Trạch Tê mềm lòng, lập tức đồng ý.
Thuận tiện còn trừng mắt nhìn mắt Nghiêm Kỷ, không cho anh hung dữ với con.
Nghiêm Kỷ……
Không bao lâu, mới vừa nói không buồn ngủ vậy mà hai mẹ con đã ôm nhau ngủ rồi.
Nghiêm Kỷ ôm Nghiêm Nạp sang phòng trẻ con có camera ngay bên cạnh.
Sau đó anh bò lên trên giường, ôm lấy Mộc Trạch Tê, hung hăng gặm cắn môi cô.
Trước đây có vài lần Mộc Trạch Tê giận dỗi trốn tránh anh, cũng đi ngủ sớm.
Nghiêm Kỷ mềm lòng, không nhẫn tâm gọi cô dậy.
Nhưng tân hôn của hai người đã qua năm ngày, Mộc Trạch Tê tuy không nhắc lại chuyện muốn có con, cũng không tức giận, nhưng vẫn ấm ức.
Vậy nên cô vẫn giận dỗi, không muốn đáp lại anh. Mà gần đây Nghiêm Hạp nói nhiều, thích dính lấy cô, cô toàn chơi đùa với con.
Nghiêm Kỷ cảm thấy cô đang bơ mình thì làm sao chịu nổi!
Sự hung ác của anh lại bùng lên.
Răng anh lập tức tăng thêm chút lực, gặm cắn đôi môi mềm của Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê bừng tỉnh, kinh ngạc mở to miệng, Nghiêm Kỷ nhân cơ hội đó lập tức duỗi lưỡi thẳng vào.
Anh mang theo hơi thở bá đạo cắn nuốt toàn bộ hô hấp của Mộc Trạch Tê, hôn cô đến mơ màng.
Nghiêm Kỷ duỗi tay vào trong váy ngủ của Mộc Trạch Tê, túm mép quần lót thăm dò vào sâu bên trong.
Mộc Trạch Tê lập tức kẹp chặt chân, ngăn cản anh. Nhưng Nghiêm Kỷ vẫn thực hiện được mục đích, ngón trỏ đâm mạnh vào âm đế mẫn cảm.
Mộc Trạch Tê kêu ưm ưm, nhíu mày ngửa đầu nhận những cái hôn cuồng nhiệt của Nghiêm Kỷ, phía dưới bắt đầu ướt át.
Nghiêm Kỷ hưng phấn, duỗi tay cởi quần ngủ, côn thịt hung hãn bật ra.
Quy đầu to lớn ướt dầm dề đè ép giữa hai đùi cô, không đợi Mộc Trạch Tê giãy giụa, đã bắt đầu căng trướng.
Côn thịt thô cứng nháy mắt xỏ xuyên vào huyệt nhỏ ướt át, được huyệt nhỏ mềm mại quấn lấy.
Cơ thể Mộc Trạch Tê căng thẳng, kêu lên một tiếng, duỗi tay ôm lấy lưng Nghiêm Kỷ, cào ra mấy vệt dài.

Bình luận

Để lại bình luận