Chương 199

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 199

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nói rồi, ông nội xoay lưng lại nhắm mắt ngủ, mặc kệ Phó Nhược Hằng ngồi đó lảm nhảm một mình. Một lúc sau, cảm thấy vô nghĩa, Phó Nhược Hằng bực bội đứng dậy đi về.

Anh không biết sao ông nội lại như vậy nữa. Chẳng phải trước đây cứ muốn gán ghép Trình Ý cho anh sao? Lúc đó anh không thích, ông nội cũng ép gả, bây giờ anh thích rồi thì ông lại không chịu giúp.

Hôm sau, khi ông bà Trình đang ăn sáng thì lại thấy Phó Nhược Hằng đến tìm. Dạo này anh cứ xem đây như nhà của mình mà ra vào tự do. Ông bà cứ tưởng sau khi bị đuổi thẳng mặt, anh sẽ nản mà bỏ cuộc.

Ai ngờ anh vẫn mặt dày tìm đến tận cửa. Còn xách theo cả hai cái vali tới đây nữa.

Vừa nhìn thấy ông bà, anh lại cúi đầu chào lễ phép.

“Ba mẹ.”

“Sao cậu lại đến đây làm cái gì nữa? Còn đem cái gì sang thế kia?”

“Ba mẹ không cho Trình Ý về Phó gia thì con sang đây ở rể.”

“Ai rảnh cơm gạo mà nuôi cậu? Tôi nói rồi, tôi không có nhận cậu làm con rể đâu.”

“Vậy con đến đây làm ở đợ cũng được.”

Trình Ý nghe tiếng Phó Nhược Hằng ở dưới lầu thì vui mừng chạy như bay xuống nhào vào lòng anh.

“Nhược Hằng, em còn tưởng là anh không bao giờ đến nữa.”

“Sao có thể chứ? Chưa cưới được em sao anh dám không đến chứ?”

“Dẻo miệng thật chứ, hèn gì con bé lại mê mẩn cậu ta như vậy. Đúng là cái thứ đàn ông hai mặt mà.”

Từ chiều hôm qua đến sáng hôm nay, trong người Trình Ý cứ cảm thấy nôn nao, cứ động đến đồ ăn là cô lại thấy buồn nôn mãi không thôi.

Mẹ Trình thấy sắc mặt cô nhợt nhạt liền đi hầm cho cô một nồi cháo cá sau đó gọi cô xuống ăn.

“Tiểu Ý, xuống ăn chút cháo đi cho khỏe con.”

Nào ngờ đâu khi Trình Ý vừa nhìn thấy tô cháo liền không nhịn được mà bỏ chạy vào nhà tắm lần nữa.

“Ọe ọe.”

Mẹ Trình thấy cô như vậy, lại thêm kinh nghiệm của phụ nữ sống lâu năm, sắc mặt lo lắng mà hỏi cô:

“Trình Ý, tháng này con đã có chưa?”

Trình Ý giật mình nhìn mẹ, quả thật tháng này cô vẫn chưa có. Bởi vì bình thường cô bận thức khuya cho nên chu kỳ chậm nên cô cứ nghĩ không sao. Nhưng hôm nay mẹ hỏi xong thì cô mới có chút lo lắng.

Thật sự không phải là trúng số thật chứ?

Cô nhớ lại, hình như lần trước Phó Nhược Hằng cùng cô triền miên anh hoàn toàn không hề có biện pháp phòng tránh nào mà còn cố tình bắn vào bên trong cô, nói muốn tặng cô thêm một đứa con nữa.

Bây giờ thì chết chưa, hai người còn chưa được ba mẹ cho phép quay lại mà đã ăn cơm trước kẻng như vậy.

Mẹ Trình đem chuyện này nói cho ba Trình biết, khỏi phải nói ông đã tức giận đến thế nào, “Con nói đi, có phải là thằng khốn nạn đó lại làm gì con không?”

Cô chỉ biết cúi gằm mặt mà thôi.

“Hôm đó là do con trúng thuốc, anh ấy chỉ giúp con giải thuốc thôi.”

“Trời ơi là trời đúng là con dại cái mang mà, đã nuôi một đứa dùm hắn rồi bây giờ còn để nó dụ cho một bụng nữa. Mau đi cùng ba đến bệnh viện khám thai. Đợt này con mà có thai là ba không để yên cho nó đâu.”

Trình Tuấn liền ngay lập tức thu xếp lôi con gái đến bệnh viện khám thai. Cầm tờ giấy kết quả trên tay, ông Trình muốn lên cơn đau tim. Ông siết chặt tờ giấy khám thai lại.

“Theo như chúng tôi nhận định thì cô Trình đã có thai được bốn tuần rồi.”

Trời đánh thật chứ!

Tất cả đều là hậu quả của Phó Nhược Hằng. Đêm đó anh cắn nuốt cô không ngừng, không có thai thì mới là chuyện lạ thôi chứ có thai thì cũng bình thường mà.

Câu nói của bác sĩ như sét đánh vào tai ba Trình, cô lại có thai với Phó Nhược Hằng?

Cái tên khốn đó chuyện khác không nhanh nhạy đâu mà chuyện đó thì nhanh lắm. Bị mù rồi vẫn làm cho con gái nhà người ta có thai được.

Bọn họ mới găp lại nhau bao lâu đâu cơ chứ? Rõ ràng là hắn ta chỉ muốn ăn con gái của ông thôi rồi làm cho một bụng. Con gái ông thật sự là quá ngây thơ bị tên badboy đó lừa gạt rồi mà.

Bình luận

Để lại bình luận