Chương 2

Dịch Nhữ suy nghĩ một lát, sau đó mới trả lời: Được ạ.

Nhưng sau khi tan làm, Dịch Nhữ lại tình cờ đụng phải Hạ Cảnh Chiêu, một cô gái xinh đẹp đang vui vẻ khoác tay anh.

Đó chắc là bạn gái đi.

Hạ Cảnh Chiêu vẫn luôn xuất sắc, không thiếu người thích anh.

Trong nháy mắt Dịch Nhữ hiểu rõ, cô đi xuống lầu để gặp bạn trai của cô.

Cô và bạn trai đã trao đổi ảnh chụp với nhau, rất dễ dàng để tìm thấy anh ấy ở dưới đại sảnh của công ty. Là một nam sinh văn nhã sáng sủa, bọn họ đã trò chuyện qua video với nhau rất nhiều lần, nếu muốn nói về nội tâm thấp thỏm thì cũng có, nhưng cũng không nhiều lắm.

Dịch Nhữ nhận lấy bó hoa từ tay bạn trai mình, hiểu ý mà lộ ra tươi cười: “Cảm ơn anh yêu.”

Bạn trai cùng tuổi nghe cô nói vậy thì ngẩn người, mặt nhanh chóng đỏ bừng.

Bọn họ đến một nhà hàng nổi tiếng ở đây, giá cả cũng không hề rẻ. Ăn bữa tối dưới ánh nến, bầu không khí khá tốt, bạn trai làm chủ đề tài còn Dịch Nhữ rất phối hợp mà đáp lại.

Sau đó, bạn trai lấy ra một chiếc vòng cổ kim cương. Ở giữa vầng sáng của mặt trời có khảm một ngôi sao.

Dây chuyền bạch kim kim cương ngôi sao và mặt trăng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, tồn tại cùng mặt trăng và các vì sao.

Là một sản phẩm mới của nhà thiết kế đồ trang sức nổi tiếng của Thụy Sĩ, cần phải đặt lịch hẹn trước.

“Em không thể nhận nó, món quà này quá quý giá.”

Bạn trai cũng không ngờ được cô lại từ chối, anh vẫn luôn bình tĩnh lúc này lại có vẻ nôn nóng, giống như nếu cô không nhận chiếc vòng cổ này sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra, cũng may sau vài lần không có kết quả anh cũng không cưỡng cầu nữa.

Bạn trai cười sang sảng: “Không sao cả, một ngày nào đó A Nhữ sẽ nhận nó.”

Nghe thấy cách xưng hô này, trong lòng Dịch Nhữ nhảy dựng, chớp chớp mắt cười hỏi: “Anh gọi em là gì?”

“A Nhữ, trên thế giới này có rất nhiều Bảo Bảo, nhưng A Nhữ chỉ có một.” Bạn trai thẳng thắn cười, “Gọi em như vậy có được không?”

Dịch Nhữ sửng sốt.

Trước kia cũng có một người là người đầu tiên gọi cô như vậy, đó là Hạ Cảnh Chiêu.

“Kỳ thật… Em giống như không thể yêu được nữa.”

Gió đêm mùa xuân thổi từ mặt sông thổi tới, mang theo hơi lạnh, Dịch Nhữ cảm thấy thổi vào người cũng rất tốt. Cô đi ở bên cạnh bạn trai, mở rộng lòng nhẹ giọng nói: “Em rất sợ hãi.”

“Khi một mối quan hệ đủ thân mật, em rất sợ mối quan hệ này sẽ kết thúc, vì không muốn bị vứt bỏ, em đã rời khỏi mối quan hệ đó. Không chút bận tâm cảm thụ của một nửa kia, việc này thật sự rất ích kỉ.”

Bạn trai yên lặng lắng nghe, không lên tiếp đáp lại.

Nhưng nếu Dịch Nhữ cẩn thận quan sát kỹ, có thể thấy được ánh sáng xanh nhạt đang lập lòe nhấp nháy trên tai của bạn trai mình, nhưng tầm mắt của cô lại hướng về ánh đèn neon ở trên mặt sông.

Càng không thể nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào cô từ tòa nhà cao ốc ở phía đối diện.

Cô cười cười: “Em đã trải qua một mối tình thất bại, anh không hỏi em vì sao lại chia tay với mối tình trước sao? Bởi vì, em đã bỏ rơi đối phương khi em và người nọ đang trong khoảng thời gian yêu nhau nhất.”

Dịch Nhữ dùng lại, nhìn chằm chằm vào mặt sông, nhẹ nhàng cười hỏi: “Em không có can đảm để yêu tiếp. Bệnh của em như vậy, anh có thực sự sẵn sàng chấp nhận không?”

Bạn trai cô không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Dịch Nhữ trở lại căn phòng cho thuê, bật hết đèn ở mọi ngóc ngách trong phòng lên.

Cô rất sợ bóng tối.

Sau đó cô đi đến trước cửa sổ sát đất, vẫy vẫy tay chào tạm biệt bạn trai của mình trong chiếc xe ở bên dưới.

Bình luận

Để lại bình luận