Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cũng may là Lý Thước không ở lại quá thường xuyên. Anh ta chỉ đến khi nào Trương Lệ được nghỉ làm, hoặc vào những dịp cuối tuần rảnh rỗi. Nhưng mỗi lần anh ta đến, là một lần Xuân Vũ phải chịu đựng sự tra tấn về tinh thần.
Mỗi khi bóng dáng cao lớn của anh ta xuất hiện ở cửa, Xuân Vũ lại cảm thấy một nỗi xấu hổ vô hình. Những âm thanh lộ liễu, dâm đãng ấy, cùng với hình ảnh “thứ đó” cứ ám ảnh trong tâm trí, khiến cô mất ngủ triền miên.
Xuân Vũ không chịu nổi nữa, đành phải nói bóng gió với Trương Lệ về vấn đề cách âm của căn hộ. “Lệ à, tường nhà mình mỏng quá, đêm qua tớ… tớ nghe thấy hết đấy. Cậu… cậu nhỏ tiếng chút được không?”
Trương Lệ đỏ mặt, cười trừ xin lỗi và hứa sẽ chú ý. Nhưng lời hứa cũng chỉ là lời hứa. Đêm hôm sau, khi Lý Thước đến, mọi thứ lại đâu vào đấy, thậm chí còn kịch liệt hơn. Tiếng giường rung bần bật, tiếng hét của Trương Lệ như muốn xé toạc màn đêm, khiến Xuân Vũ phải dùng gối bịt chặt tai mà vẫn không ngăn được những âm thanh ma mị ấy len lỏi vào đầu.
Cứ thế, Xuân Vũ sống trong sự dằn vặt và tò mò tội lỗi. Cho đến một ngày, cơ hội giải thoát cũng đến.
“Xuân Vũ này, chị Tôn sắp nghỉ việc rồi, ký túc xá công ty sẽ trống một chỗ. Em có muốn chuyển vào ở chung với bọn chị không?” Một đồng nghiệp thân thiết hỏi thăm.
Ký túc xá công ty nằm ngay gần chỗ làm, chỉ mất năm phút đi bộ. Tuy tiền thuê có hơi cao hơn một chút so với căn hộ hiện tại, nhưng công ty hỗ trợ một nửa, tính ra Xuân Vũ chỉ phải bỏ thêm 500 tệ mỗi tháng. Đổi lại, cô sẽ có không gian riêng tư hơn, và quan trọng nhất là thoát khỏi cặp đôi ồn ào kia.
“Em muốn! Em chắc chắn muốn!” Xuân Vũ gật đầu lia lịa, như người chết đuối vớ được cọc.
Tuy nhiên, mọi chuyện không suôn sẻ như cô nghĩ. Xuân Vũ vào làm sau, chị Tôn lại chưa nghỉ ngay, nên cô phải chờ đợi. Dù vậy, ý định dọn đi đã nhen nhóm và bùng lên mạnh mẽ. Cô về nhà, thông báo cho Trương Lệ biết.
Trương Lệ nghe tin, vẻ mặt thoáng chút không vui: “Cậu đi rồi thì tiền nhà mình phải gánh một mình à? Làm sao mình trả nổi?”
Xuân Vũ đã tính trước điều này: “Cậu yên tâm, tớ sẽ tìm người thuê thay thế trước khi đi. Sẽ không để cậu phải chịu thiệt đâu.”
“Vậy cũng được,” Trương Lệ thở phào, nhưng rồi lại nhíu mày, dặn dò kỹ lưỡng: “Nhưng mà tìm người đàng hoàng chút nhé. Mình không muốn ở chung với mấy đứa kỳ quặc đâu.”
“Được rồi, tớ biết mà.” Xuân Vũ gật đầu, ánh mắt vô thức liếc về phía ghế sofa.
Ở đó, Lý Thước đang ngồi xem tivi. Anh ta mặc một chiếc áo thun bó sát, lộ rõ cơ bắp cuồn cuộn. Nghe thấy cuộc đối thoại, anh ta quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của Lý Thước sâu thẳm, đen kịt như vực thẳm, nhìn chằm chằm vào Xuân Vũ khiến cô rùng mình. Không hiểu sao, cô cảm thấy ánh mắt đó không đơn thuần là nhìn, mà như đang soi mói, đang lột trần cô.
“Làm sao vậy?” Lý Thước hỏi, giọng trầm thấp.
“Xuân Vũ muốn dọn ra ngoài,” Trương Lệ nhanh nhảu trả lời, rồi sà vào lòng anh ta, nũng nịu. “Cậu ấy tìm được chỗ ở ký túc xá công ty, vừa gần vừa rẻ.”
“Dọn ra?” Lý Thước lặp lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Xuân Vũ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu. “Vậy à? Tốt thật đấy.”
Xuân Vũ vội vàng tránh ánh nhìn của anh ta, lí nhí chào rồi chạy biến vào phòng. Trực giác mách bảo cô rằng người đàn ông này rất nguy hiểm, và suy nghĩ “bạn trai cậu mới là kẻ kỳ quặc” cứ luẩn quẩn trong đầu cô.
Thời gian trôi qua, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh cũng đến. Trương Lệ quê ở gần nên tranh thủ về thăm nhà mấy ngày. Lý Thước cũng không thấy tới. Căn hộ nhỏ cuối cùng cũng trả lại sự yên tĩnh vốn có cho Xuân Vũ.
Đêm đó, chỉ còn lại một mình, Xuân Vũ cảm thấy tự do chưa từng thấy. Cô tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, nằm dài trên giường lướt điện thoại xem phim. Vì ở một mình nên cô chủ quan không khóa cửa phòng ngủ, nghĩ rằng cửa chính đã khóa kỹ là an toàn.
Màn đêm buông xuống, không gian tĩnh mịch. Xuân Vũ dần chìm vào giấc ngủ sâu, mang theo sự thoải mái hiếm hoi.
Nhưng rồi, trong cơn mơ màng, cô cảm thấy có một sức nặng đè lên người mình. Nặng trịch, khó thở. Một bóng đen bao trùm lấy cô, như bóng đè, khiến cô không thể cử động.
“Ưm… ư…” Xuân Vũ ú ớ, cố gắng đẩy vật nặng kia ra, nhưng tay chân cô như bị trói buộc, mềm nhũn không chút sức lực.
Có gì đó không đúng. Không phải bóng đè.
Bóng đè không có hơi ấm, không có mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cô như thế này. Bóng đè cũng không có bàn tay thô ráp đang luồn vào trong váy ngủ của cô, di chuyển một cách thô bạo trên làn da nhạy cảm.
Bàn tay to lớn, nóng hổi như sắt nung, trườn từ eo xuống hông, rồi thô bạo kéo phăng chiếc quần lót mỏng manh của cô xuống. Những ngón tay chai sạn không chút báo trước, chọc thẳng vào nơi tư mật khô khốc của cô.
“Á… Đau… Không được…” Xuân Vũ bừng tỉnh, cơn đau xé rách khiến cô hét lên.
Cô mở to mắt, kinh hoàng nhận ra người đang đè lên mình là một người đàn ông. Trong bóng tối lờ mờ, cô chỉ thấy một khối cơ bắp đen ngòm, rắn chắc như đá tảng đang giam cầm cô dưới thân.
“Lão bà… Hôm nay em chặt quá…” Giọng nói khàn đục vang lên bên tai cô, mang theo hơi rượu nồng nặc.
Xuân Vũ chết điếng. Giọng nói này… không phải ai xa lạ. Là bạn trai của Trương Lệ – Lý Thước!
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận