Chương 2

Trương Tiểu Phúc cười khẽ: “Phải không?”
“Đương nhiên!”
Cô nhướng mày, mấy người anh em này thực sự có ý tứ!
Nghĩ ra điều gì, cô quay đầu nhìn về phía Chu Tư Niên: “Tư Niên, nhà chúng ta ở đâu?” Nghe thấy cô nói “nhà của chúng ta”, trong lòng cậu nóng lên, nắm tay cô, ngẩng đầu chỉ chỉ phía trên: “Ở trên núi, chắc khoảng nữa tiếng đi đường nữa.”
Trương Tiểu Phúc ngẩng đầu nhìn theo, chỉ cảm thấy bất lực, lại cúi đầu nhìn đôi boot cổ ngắn của mình, dẩu dẩu môi, ôm lấy cánh tay cậu lắc lắc nói: “Tư Niên, em mang giày này làm sao leo núi đây. Em chỉ sợ chưa leo tới sườn núi thì đã lăn xuống dưới này mất rồi.”
Chu Tư Niên nhìn giày cô đang mang, nghĩ nghĩ liền cười: “Để anh cõng em lên.”
Trương Tiểu Phúc nhìn cậu: “Anh gầy thế này, còn cõng em trên lưng, đừng nói leo núi…”
Da mặt cậu đỏ lên, biện giải: “Tiểu Phúc, tuy anh nhìn hơi gầy nhưng khi thoát y lại rất có thịt, em cũng biết…”
“Nhưng giờ là leo núi, em sợ anh giữa đường quăng em xuống.” Đương nhiên Trương Tiểu Phúc biết tuy cậu nhìn đơn bạc nhưng kỳ thật rất cơ bắp, chẳng qua cô có chủ ý khác, tròng mắt cô chuyển động, nhìn về phía người anh thứ tư của cậu: “Em thấy anh tư đáng tin cậy hơn.”
“Này…” Chu Tư Niên cảm thấy có điểm không ổn, nhưng thấy bộ dáng bạn gái dẩu môi, nào dám không thuận theo, hơn nữa chuyện cõng bạn gái lên núi này cậu cũng không suy nghĩ nhiều, mấy anh trai thường xuyên lao động, phương diện sức lực cậu không bằng họ thật.
“Anh tư…” Cậu muốn nói lại thôi. Chu Quý nhìn Trương Tiểu Phúc, không nhiều lời, chỉ ngồi xổm xuống. Trương Tiểu Phúc không khách khí cười nói: “Cảm ơn anh tư!” Nói xong cô đưa túi xách LV cho cậu, sau đó cúi người ôm lấy cổ Chu Quý.
Chu Quý chỉ cảm thấy trên lưng có một thân thể mềm mại đè xuống, bên mũi còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, lòng anh chợt rung động, gương mặt ngăm đen xuất hiện vết hồng mờ ám. Anh vội định thần, đôi tay duỗi ra sau lưng cô, sau khi do dự vài giây, anh cắn răng chạm tay vào mông Trương Tiểu Phúc, nâng cô lên.

Thấy vẻ thiếu tự nhiên trên mặt Chu Quý, trong lòng Trương Tiểu Phúc cười thầm. Toàn thanh niên trai tráng lại thẹn thùng như con gái mới lớn, đúng thật là thú vị. Cô ôm chặt lấy cổ anh hơn, hỏi: “Anh tư, có phải em nặng lắm không?”
“Không, không nặng.” Khi cô nói chuyện, hương thơm cùng khí nóng phun bên tai anh, Chu Quý chỉ cảm thấy trên mặt khô nóng, không dám nghĩ nhiều, chỉ cau mày, chăm chú cõng cô hướng đi trên núi.
Đoàn người khiêng hành lý lên núi, vô cùng thong thả.
Tuy sức lực Chu Quý mạnh nhưng cõng một người gần trăm kí lên đường núi gập ghềnh đúng là mất sức, đi không được bao lâu, mồ hôi đã đổ nhễ nhại từ mặt xuống cổ. Trương Tiểu Phúc thấy mặt anh đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt lăn xuống cổ áo, khi anh nuốt nước bọt, hầu kết trên dưới hoạt động… Đúng là gợi cảm chết người mà! Nhưng thật đáng tiếc, người đàn ông này không hề phát hiện.
“Anh tư, anh đổ nhiều mồ hôi quá! Để em lau giúp anh.” Cô có lòng tốt duỗi tay giúp anh lau sạch. Chu Quý cả kinh lảo đảo, cuống quít ổn định thân thể: “Tiểu… Tiểu Phúc, em cứ kệ nó đi, chảy chút xíu mồ hôi thôi, không hề gì đâu.”
Cô cũng bị doạ giật mình, dừng ngay động tác đang làm. Anh hổn hển điều khí, giữ chặt cô sau lưng, tiếp tục lên đường. Anh đi một mạch đến nhà, không hề dừng lại nghỉ chân. Thả cô xuống trước cửa nhà, anh nhanh chóng cởi áo khoác ngoài và áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi ra.
Hai mắt Trương Tiểu Phúc tỏa sáng, so Chu Tư Niên, thân thể anh tư này cường tráng, rắn chắc hơn nhiều. Đường cong cơ bắp gợi cảm do lao động mà hình thành có vẻ đẹp hơn hẳn những thanh niên hằng ngày tập thể hình chốn thị thành.
“Anh tư, sao lại cởi áo trước mặt con gái nhà người ta!” Chu Tư Niên nhịn không được nhắc nhở, ngày thường trong nhà đều là đàn ông, cũng không có gì đáng nói, nhưng hiện tại không giống, bọn họ phải chú ý một chút.
Lúc này Chu Quý mới nhớ bên cạnh còn có Tiểu Phúc, nhất thời cả mặt nóng lên, cầm đồ đi nhanh vào phòng mình. Trương Tiểu Phúc cười nói: “Không sao đâu. Mặc đồ ẩm ướt rất dễ bị cảm, anh tư mà bệnh thì em ngại lắm.”
“Bên ngoài lạnh lắm, tụi con nhanh vào nhà đi!” Cha Chu mở cửa, thấy hai người đứng trong sân, hô một tiếng, lại thình lình nhìn xuống đôi chân trắng nõn của cô, không nhịn được nói: “Tiểu, Tiểu Phúc, chân con lạnh không? Nơi này không giống ở thành phố đâu.”
Tuy nơi này không phải ở phương bắc, nhưng mùa đông đến cũng khá khó chịu, đặc biệt là ở trên núi.
Gió trên núi hay tàn sát bừa bãi, ở đây lại không có máy điều hoà, đúng là lạnh hơn ở thành phố nhiều, cô cười gật đầu: “Con đi thay quần áo.”
Cha Chu thở phào, nếu con dâu tương lai bị bệnh vì lạnh, ông sẽ đau lòng. Ông lập tức đưa cô đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn. Mở cửa phòng, vẻ mặt mang chút băn khoăn: “Nếu có gì không biết con cứ hỏi Tư Niên, ba đi nấu cơm.”
Nói xong, ông nhình Tư Niên một cái rồi vội vã đi rồi.
Chu Tư Niên kéo hành lý vào, giúp cô dọn dẹp quần áo, thấy cô đang đánh giá căn phòng, khó xử nói: “Tiểu Phúc, điều kiện nhà anh không tốt. Khiến em chịu khổ rồi.”
Trương Tiểu Phúc gật đầu, điều kiện đúng thật là không tốt, bất quá phòng được quét tước rất sạch sẽ, giường đệm đều thay mới. Đối với cô mà nói, quan trọng nhất là thái độ của người nhà cậu. Cô cười khanh khách nằm ngã lên giường mềm mại, nhìn cậu giúp mình soạ đồ, khóe miệng hơi cong lên: “Về sau nơi này là nhà của chúng ta, chúng ta cùng nhau thay đổi nó, nhất định sẽ tốt hơn, anh yên tâm, em không ngại khổ đâu.”
Lúc này Chu Tư Niên mới nhẹ nhàng thở ra, vừa mang quần áo từ vali treo lên tủ vừa nói: “Anh chỉ sợ em cảm thấy nhàm chán, trên núi này không giống trên thành phố, chẳng có chỗ nào để vui chơi cả.”

Bình luận

Để lại bình luận