Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Nhiệm Vụ Đầu Tiên Và Cú Ngã Định Mệnh
Kiều Ninh Ninh còn chưa kịp hoàn hồn sau màn đe dọa sặc mùi xã hội đen của hệ thống thì âm thanh máy móc lại vang lên, lần này mang theo sự nghiêm túc và khẩn trương.
– “Nhiệm vụ thứ nhất: Ký chủ phải nắm tay một người khác phái chuẩn bị bước vào cửa quán đầu tiên mà cô nhìn thấy. Thành công: Khen thưởng một lọ «Nâng cấp nhan sắc cấp một». Thất bại: Khi bước chân ra đường bị xe tông gãy chân. Thời gian thực hiện: Hai mươi phút!”
Ninh Ninh suýt nữa thì phun ngụm trà sữa trong miệng ra.
“Giỡn nhau chắc? Nắm tay người lạ? Người ta sẽ tưởng tôi bị điên!”
– “Hệ thống hoàn toàn tỉnh táo và nghiêm túc. Cô chuẩn bị tinh thần rồi bắt tay vào làm đi nhé! Đồng hồ đang đếm ngược: 19 phút 59 giây…”
Tiếng chuông gió leng keng vui tai vang lên từ cửa quán trà sữa đối diện cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của cô. Ninh Ninh ngước mắt lên, và ngay lập tức, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt.
Người đang đứng sau quầy pha chế, không ai khác chính là anh chủ quán trà sữa trong truyền thuyết!
Nghe đồn anh ấy tên là Song Nghị, một người đàn ông ôn nhu như ngọc, văn nhã lịch thiệp, nụ cười như nắng ấm mùa xuân. Ninh Ninh uống trà sữa ở đây cả năm trời cũng chỉ mới gặp anh đúng hai lần, và hôm nay là lần thứ ba. Vẻ đẹp của anh là sự kết hợp hoàn hảo giữa nét trưởng thành và sự dịu dàng, khiến bất cứ cô gái nào nhìn vào cũng muốn tan chảy.
“Có thể đổi người không?” – Ninh Ninh rên rỉ trong đầu. “Nghe nói anh ấy có bạn gái rồi, tôi không muốn làm trà xanh đâu!”
– “Không thể! Cố lên, chỉ là nắm tay thôi mà, đâu phải bắt cô lên giường với hắn. Cô còn mười lăm phút!”
Kiều Ninh Ninh khóc hận trong lòng. Nắm tay người ta vô cớ chẳng khác nào quấy rối tình dục nơi công cộng. Nhưng nghĩ đến cái chân bị gãy, cô đành cắn răng liều mạng. Cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, bước vào quán.
Anh chủ quán đang chăm chú pha chế, đôi bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng đang thao tác điêu luyện. Ninh Ninh tiến lại gần, cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể:
– Anh ơi, cho em một ly trà sữa matcha trân châu trắng size M, ít đường, nhiều đá ạ.
Giọng cô run run, nhưng Song Nghị vẫn ngẩng lên, mỉm cười gật đầu:
– Chờ anh một chút nhé.
Ninh Ninh đứng đó, mồ hôi tay bắt đầu túa ra. Làm sao để nắm tay bây giờ? Giả vờ xem chỉ tay? Hay giả vờ vấp ngã?
Đúng lúc Song Nghị bưng ly trà sữa ra khỏi quầy, đi về phía cô. Thời cơ đến rồi! Ninh Ninh hấp tấp định bước tới, nhưng hỡi ôi, chân cô lại vướng vào cạnh ghế. Cả người cô mất đà, lao về phía trước như một con thiêu thân.
“Rầm!”
Ninh Ninh ngã sấp mặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, ngay trước mũi giày của Song Nghị. Cú ngã đau điếng nhưng nỗi nhục nhã còn lớn hơn gấp vạn lần. Đây là thời điểm quán đông khách nhất, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía cô gái đang nằm “vồ ếch” với tư thế khó đỡ nhất trần đời.
Cô chỉ muốn giả chết ngay tại chỗ. Nhưng rồi, một giọng nam trầm ấm, đầy lo lắng vang lên ngay trên đỉnh đầu:
– Em không sao chứ?
Song Nghị vội vàng đặt khay nước sang một bên, nhanh chóng ngồi xuống, đưa bàn tay trắng trẻo, sạch sẽ ra trước mặt cô. Một bàn tay đẹp như tác phẩm nghệ thuật.
– “Còn hai phút! Cơ hội ngàn năm có một!” – Hệ thống hét lên trong đầu cô.
Không còn thời gian để xấu hổ nữa. Ninh Ninh cắn môi, đưa bàn tay run rẩy của mình ra, nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của anh chủ quán. Sự tiếp xúc da thịt khiến một luồng điện chạy dọc sống lưng cô. Bàn tay anh to lớn, bao trọn lấy tay cô, truyền đến hơi ấm an toàn.
– “Nhiệm vụ hoàn thành!”
Tiếng thông báo của hệ thống như tiếng nhạc thiên đường. Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập loạn xạ vì sự tiếp xúc thân mật này.
– Có bị thương ở đâu không? – Song Nghị ân cần hỏi, đôi mắt nâu nhìn cô đầy quan tâm. Anh dùng lực nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy.
Ninh Ninh bừng tỉnh, vội vàng rút tay lại, mặt đỏ như tôm luộc.
– Cảm ơn anh, em… em không sao… à cho em trả tiền. Đây ạ!
Cô luống cuống dúi tờ tiền vào tay anh, không đợi lấy tiền thối, vơ lấy cái cặp và ly trà sữa rồi co chân chạy biến ra khỏi quán như bị ma đuổi.
Chạy được một quãng xa, Ninh Ninh mới dám dừng lại thở dốc. Nhục quá! Cô thề sẽ không bao giờ quay lại quán đó nữa.
Chiều hôm đó, cô có buổi học thêm toán. Sau khi giải quyết xong nỗi buồn ở nhà vệ sinh nữ, lúc đi ngang qua khu vực nhà vệ sinh nam nằm ở góc khuất của dãy hành lang cũ, Ninh Ninh nghe thấy những tiếng động lạ. Cô tò mò ngó đầu vào xem.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh hãi. Một đám nam sinh côn đồ đang vây quanh một người đang nằm bất động dưới sàn gạch bẩn thỉu. Những cú đấm, cú đá nặng nề giáng xuống thân thể người nọ.
– Đánh như vậy đủ rồi, đi thôi anh em! – Tên cầm đầu cười khả ố, ngoắc tay ra hiệu cho đồng bọn rút lui.
Ninh Ninh sợ hãi núp vội vào sau chậu cây cảnh to tướng. Đợi bọn chúng đi khuất, cô mới dám ló đầu ra. Định bụng bỏ đi luôn vì sắp đến giờ học, nhưng lòng trắc ẩn lại níu chân cô lại.
Cô rón rén bước vào nhà vệ sinh nam nồng nặc mùi thuốc lá và mùi máu tanh. Người nằm dưới đất là… Vu Đồng?
Vu Đồng – cái tên nỗi khiếp sợ của cả trường. Nghe đồn hắn là trùm đánh nhau, lạnh lùng, tàn nhẫn và không bao giờ biết đau. Vậy mà giờ đây, hắn nằm im lìm, mặt mũi bầm dập, khóe môi rỉ máu, trông thê thảm vô cùng.
– Nè, bạn học, tỉnh lại đi!
Ninh Ninh ngồi xổm xuống, run rẩy đưa tay vỗ vỗ vào má hắn. Thấy hắn không phản ứng, cô mạnh tay hơn một chút.
“Bốp, bốp!”
Hai cái tát giòn giã vang lên. Đột nhiên, đôi mắt đang nhắm nghiền của Vu Đồng mở bừng ra. Ánh mắt hắn sắc lẹm, chứa đầy sát khí nhìn thẳng vào cô, khiến Ninh Ninh giật mình ngã ngửa ra sau.
– Tát đủ chưa?
Giọng hắn khàn đặc, lạnh lẽo như băng giá ngàn năm.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận