Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Vật cứng kia to gan cọ vào bụng Kiều Sơ Vũ.

“Có bị thương ở đâu không?” Doãn Trạch biết bản thân thất thố, từ từ buông Kiều Sơ Vũ.

“Cảm ơn ngài.” Kiều Sơ Vũ có thể bao nhiêu ngây thơ liền bấy nhiêu ngây thơ, mỉm cười lắc đầu: “Thật thất lễ, sức khỏe của tôi từ trước đến giờ đều không tốt.”

Doãn Trạch gật đầu, ánh mắt không rời khỏi Kiều Sơ Vũ.

Khiến cô có phần ngượng ngùng.

“Doãn gia, chúng ta phải rời đi rồi.” Trợ lý nhìn đồng hồ, nếu bây giờ còn không mau chóng ra xe, có thể sẽ không kịp đến lịch trình tiếp theo.

“Hai vị đi cẩn thận, thứ lỗi cho Sơ Vũ không tiễn được hai vị.” Kiều Sơ Vũ lùi lại một chút. Không phải cô lười biếng không tiếp bọn họ, mà cổng chính thật sự không gần, để một người ốm yêu như cô lê thân ra đó thật sự là muốn lấy nửa cái mạng.

Xe lăn còn đang được sạc, cô thật sự không còn cách nào.

Trợ lý mỉm cười tỏ vẻ thấu hiểu, sau đó nhìn Kiều Sơ Vũ đi vào trong nhà đến khi bóng lưng cô khuất hẳn mới quay người muốn rời đi. Lại vô tình thấy Doãn Trạch đang nhìn chìa khóa nhà đang được đặt ngay ngắn trên bàn phòng khách gần đó.

Kiều Sơ Vũ ngủ tới hơn bảy giờ tối mới tỉnh lại, trời sớm đã tối. Cô trước tiên lấy xe lăn ra ngoài cẩn thận khóa cổng và cửa nhà, sau đó mới quay trở lại nhà bếp tự mình nấu bữa tối.

Căn nhà không lớn, chỉ có hai tầng lầu, nhưng vì thiếu vắng bóng người mà trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Kiều Sơ Vũ đã cố ý bật ánh đèn vàng xua đi cảm giác trống trải, nhưng cũng không cải thiện được bao nhiêu. Ngoài cửa, tán cây đôi khi che khuất đi ánh sáng của trăng, ánh sáng nến lập lòe từ phòng khách chiếu vào trong nhà bếp.

Trong tủ lạnh chỉ còn lại vỏn vẹn hai quả trứng gà nhỏ.

Kiều Sơ Vũ lấy ra một chút gạo, đặt một nồi cháo trắng đơn giản, trong lúc ngồi chờ liền móc điện thoại ra bấm. Thời gian này tương đối yên bình, trên mạng không có tin tức gì nổi bật, Kiều Sơ Vũ lướt tin tức một chút đã nhàm chán, liền mở pikachu ra chơi.

Bỗng nhiên cảm giác lạnh sống lưng giống như buổi chiều lại ập tới.

Kiều Sơ Vũ cảm giác được có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, ngẩng đầu cảnh giác nhìn xung quanh lại không thấy một ai. Nhìn nồi cháo bắt đầu sôi trên bếp, Kiều Sơ Vũ hạ nhỏ lửa để nó sôi lăn tăn, bước từng bước chậm chạp đi kiểm tra từng cửa.

Cửa chính.

Cửa sổ.

Tất cả đều đã sớm được khóa chặt, cửa sổ cũng không có dấu hiệu bật mở. Kiều Sơ Vũ nhún vai, cho rằng bản thân thần hồn nát thần tính, quay trở lại đảo nồi cháo.

Cháo nóng hổi rất nhanh đã được để ra bát.Mặc dù hương vị tương đối đơn điệu, Kiều Sơ Vũ lại được hơi nóng của cháo làm cho ấm áp.

Trước kia cô kén ăn, ông nội cũng rất thường xuyên nấu cháo trắng. Chỉ khác là cô nấu cách nào cũng không ra được hương vị thường nấu.

Kiều Sơ Vũ ăn xong đi vào linh đường thắp một nén nhang cho ông nội, sau đó lên nhà tắm rửa.

Đợi cô đặt lưng xuống giường đã là mười giờ đêm.

“Ông nội, chúc ngủ ngon.” Kiều Sơ Vũ hướng linh đường nói nhỏ một tiếng.

Bởi vì cô từ nhỏ rất sợ bóng tối, ông nội cẩn thập lắp cho cô hai cái đèn ngủ ở đầu giường. Chất lượng rất tốt, ánh sáng dịu nhẹ dễ chịu, lại thêm cả ngày hôm nay lăn lộn mệt mỏi, Kiều Sơ Vũ chui vào chăn ấm liền nhanh chóng thiếp đi.

Lúc này bóng dáng đàn ông to lớn xuất hiện ở cửa.

Cánh cửa từ từ được mở ra.

Cửa nhà đã rất cũ, phát ra những tiếng kẽo kẹt chói tai trong đêm tối.

Kiều Sơ Vũ vô thức nhăn mày.

Bóng dáng người đàn ông từ tốn tiến đến gần giường.

Bởi vì được rèn luyện trong môi trường nghiệt, dáng người Doãn Trạch so với người bình thường cao lớn hơn rất nhiều.

Hắn đứng bên giường nhìn xuống Kiều Sơ Vũ giống như hoàng đế cao cao tại thượng nhìn một con kiến bé nhỏ. Hắn đưa tay chạm lên môi nhỏ đang hé mở, hơi thở nóng ấm thổi nhè nhẹ lên ngón tay lạnh lẽo của Doãn Trạch.

Bình luận

Để lại bình luận