Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ Và Cuộc Hẹn Bất Đắc Dĩ

“Cực phẩm chưa? Có làm xao động trái tim cô đơn của nữ nhân nhà cậu không?”

Tô Yểu hoàn hồn, buột miệng theo phản xạ: “Cậu mới cô đơn ấy.”

Ánh mắt Quan Đình như dính chặt vào người đàn ông kia, dõi theo anh ta ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, rồi thì thầm: “Anh ta hình như khá thích cà phê nhà mình, tuần nào cũng ghé qua một lần.”

“Khách quen à?”
“Cũng xem là vậy, đến được vài lần rồi. Lần nào cũng tầm giờ này, uống xong một ly thì trời cũng vừa tối.”
“Ồ.” Tô Yểu liếc nhìn người đàn ông, công nhận góc nghiêng cũng đẹp trai chết người.

“Thôi đừng nhìn nữa, mình không làm mối cho hai người đâu.”
Vốn cũng chẳng có ý đó, nhưng Tô Yểu không vội phản bác, ngược lại còn hỏi xoáy: “Sao thế? Cậu chấm anh ta rồi à?”

Quan Đình ra vẻ bí hiểm lắc đầu, rồi chỉ chỉ vào miệng mình.
Tô Yểu rùng mình: “Làm cái gì vậy? Hỏi một câu mà còn bắt mình hôn cậu à?”

Quan Đình tức tối đánh nhẹ vào tay Tô Yểu, rồi ghé sát tai cô thì thầm hai chữ.
“Người câm.”

Người câm?
Tô Yểu lại nhìn về phía người đàn ông. “Trông không giống.”
“Không nói được chứ có phải què quặt gì đâu.”

Tô Yểu gật gù đồng ý, nhấp một ngụm cà phê. “Thôi, đến giờ mình ra chiến trường rồi, chúc mình may mắn đi.”

Quan Đình dở khóc dở cười: “Đi xem mắt thôi mà, có phải đi toi mạng đâu.”

“Nếu không phải bố mẹ ở nhà lấy cái chết ra dọa, bắt mình đi gặp một người lạ hoắc rồi nói chuyện trên trời dưới biển, thà giết mình còn hơn.” Nói rồi, Tô Yểu xách túi chuồn thẳng. Lúc bước xuống bậc thềm, ánh mắt cô lại vô thức liếc về phía người đàn ông bên cửa kính sát đất. Anh ta ngồi thẳng lưng, đôi chân dài có vẻ hơi chật vật trong không gian nhỏ, nhưng mọi cử chỉ đều toát lên vẻ dễ chịu, cuốn hút lạ thường.

Sao có thể là người câm được chứ? Trông chẳng giống chút nào.

Địa điểm xem mắt là do Tô Yểu chọn, một quán ăn nhỏ kiểu Nam Dương, cách hiệu sách của Quan Đình chưa đầy năm trăm mét. Lúc cô đến, đối phương vẫn chưa tới. Cô kiên nhẫn đợi thêm năm phút, thấy người vẫn biệt tăm, bèn quyết định gọi món trước. Vốn chỉ định gọi một phần cho mình, ai ngờ vừa mới nói được ba chữ “Gỏi cá xoài”, thì đối phương lững thững xuất hiện.

“Xin lỗi, xin lỗi, đường tắc quá nên tôi đến muộn.” Trời lúc này đã nhá nhem, lấy cớ kẹt xe kể cũng hơi gượng, nhưng Tô Yểu không vạch trần, chỉ khách sáo cười: “Không sao, tôi cũng vừa mới tới.”

Tằng Bích Thiêm ngoài đời không khác trong ảnh là mấy, nếu có thì chỉ là khuôn mặt chữ điền được chỉnh sửa cho thon gọn hơn một chút. Tô Yểu kín đáo quan sát người đối diện, và dĩ nhiên, đối phương cũng đang thầm đánh giá cô. Tằng Bích Thiêm thấy Tô Yểu còn xinh hơn trong ảnh, đáy mắt không giấu được vẻ hài lòng, bụng bảo dạ lần này người mai mối cũng đáng tin, xem ra anh ta đến muộn một chút cũng không uổng công.

Anh ta chủ động hỏi: “Cô gọi món chưa? Gọi gì thế? Tôi dễ ăn lắm, món nào cũng được.”

Tô Yểu đáp: “Mới gọi gỏi cá xoài, đang định gọi thêm cà ri gà. Cà ri gà có phần lớn phần nhỏ, hay mình gọi hai phần nhỏ nhé?”

“Được được, cô cứ chọn đi.” Lật thêm hai trang thực đơn, Tô Yểu gọi thêm đậu phụ non và canh chua kiểu Thái. Cô có hỏi ý Tằng Bích Thiêm, anh ta đều không phản đối. Coi như xong phần gọi món.

Phục vụ vừa đi khỏi, Tằng Bích Thiêm lập tức vào chủ đề chính: “Nghe nói cô Tô làm ở công ty xây dựng à?”

“Vâng.” Tô Yểu không muốn nói nhiều về mình, bèn lái sang chuyện khác: “Anh Tằng làm luật sư, chắc bận rộn lắm nhỉ?”

Bình luận

Để lại bình luận