Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thậm chí, có lần Cố Quyết nhận được một hình ảnh tấm ga trải giường tối màu ướt đẫm.

Anh ngây ngốc nhìn một hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu sao. Cho đến khi cô gái gửi tiếp [ Đêm qua em mơ thấy anh, lúc sáng em tỉnh dậy thì ga giường đã như thế rồi ]

Lúc này anh mới chậm chạp nhận ra hàm ý tình dục trong lời nói của mình, bỗng nhiên mặt đỏ đến mức không nói được lời nào.

Cố Quyết cảm thấy vô cùng xấu hổ vì chuyện này, anh chưa từng có kinh nghiệm xử lý loại chuyện như thế này. Nói cách khác, anh đã 19 tuổi thậm chí chưa bao giờ chạm vào tay con gái, bây giờ anh lại bị một người lạ trêu chọc như thế này.

Sau khi bị chặn hết lần này đến lần khác, cô gái đã thông minh hơn . Không biết từ ngày nào, bàn học của Cố Quyết thường có mấy thứ nhỏ chưa từng thấy bao giờ, một cái kẹo cứng vị trái cây, một chai nước uống thể thao, hoặc một chiếc lá vàng khô héo, hoặc một hòn đá có hình thù kỳ lạ. Thỉnh thoảng còn thêm tờ note: “Gửi cho Cố Quyết yêu dấu của em.”

Đối mặt với tình yêu xa lạ, Cố Quyết không bao giờ đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

Cô gái thất vọng nhanh chóng học được thủ đoạn mới, cô ấy sẽ gửi tin nhắn đau buồn vào đêm khuya: [ Anh có thể để ý đến em được không? Xin anh đấy Cố Quyết, em thật sự rất yêu anh ]

Hoặc sau một buổi học thể dục, cô gái gửi ảnh đầu gối bầm tím của mình cho anh, chiếc váy mỏng mùa hè mờ dần trên đầu gối, vô tình để lộ tay chân trắng nõn mảnh mai của cô gái, cùng vết thương không ngừng chảy máu, thật đáng sợ.

Cố Quyết nhớ lại khoảng thời gian đó, anh xém chút nữa đã trả lời cô, nhưng khi chuẩn bị nhấn nút gửi, anh đột nhiên cảm thấy một cảm xúc không thể giải thích được đang từ từ len lỏi vào trái tim mình , rồi lại chuyền đi theo dòng máu chảy khắp trong cơ thể. Nhưng khi anh tỉnh táo lại, tâm trí lấy lại bình tĩnh, sức nóng ban đầu nhanh chóng mất nhiệt độ cho đến khi nó nguội lạnh.

[ Đến bệnh viện xử lý đi ] Anh đè xuống ý muốn trả lời, cuối cùng, Cố Quyết xóa tin nhắn từng chữ một.

Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, buổi chiều trôi qua một cách uể oải, những suy nghĩ không chính đáng của chàng trai đã sớm bị tiếng chuông tan học cắt đứt.

Cố Quyết cất điện thoại vào túi trong cùng của balo, rồi anh bước ra khỏi lớp bằng cửa sau.

Hành lang ồn ào rất khó chịu, đám người lôi kéo chen chúc nhau rồi lại bị mắc kẹt.

Năm đó, nhà trường bố trí phòng học cho học sinh cuối cấp trên tầng cao nhất, hàng ngày học sinh phải trải qua những đợt chen chúc và đám đông tăng vọt sau giờ học.

Vào buổi chiều, ánh nắng mờ ảo bị những khe hở trên khung cửa sổ quét qua khuôn mặt của mọi người, nhưng Cố Quyết đột nhiên nghĩ đến cô gái bí mật trong điện thoại của mình, tự hỏi liệu có phải sau giờ học ngày nào cô ấy cũng đi qua hành lang đông đúc thế này không…

Cô gái đó có thể là ai chứ?

Bọn họ đã gặp nhau bao giờ chưa? Bọn họ đã nói chuyện với nhau chưa?

Trong trường có rất nhiều người, tại sao cô lại thích anh?

Thực tế, anh không phải là người thích giao tiếp, ngoại hình của anh không đáp ứng các tiêu chuẩn và thẩm mỹ mà các cô gái muốn theo đuổi. Anh có tính cách rất lạnh lùng, luôn khép kín và rất ít nói.

Nếu có gì đặc biệt ở anh thì có lẽ là gia đình khá giàu, có năng khiếu thể thao và chơi tennis giỏi.

Nhưng có ích gì đâu? Anh chưa bao giờ là mẫu người được các cô gái yêu thích.

Ngay lúc chàng trai đang chìm đắm trong suy nghĩ, đám đông đang di chuyển chậm chạp đều bao vây lối ra của hành lang

Tiếng xì xào không ngừng truyền đến tai Cố Quyết, anh ngẩng đầu nhìn thấy trên bảng thông báo đăng một tin mới.

Anh liếc mắt nhìn, bắt gặp dòng chữ như “Lớp cao cấp”, “Giải thưởng huy chương vàng Olympic ” và một bức ảnh của một cô gái xa lạ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận