Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Tô Bảo Ngốc
Trương Du vẫn đang cau mày nhìn cô gái lạ. Anh vừa định hỏi thêm câu nữa thì cô bé ngẩng phắt đầu lên.
Lúc ở dưới sân, anh chỉ nhìn lướt qua. Giờ ở khoảng cách gần thế này, anh mới nhận ra, cô gái này đẹp đến nao lòng. Nước da trắng sứ, trong veo, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn. Nhưng lúc này, đôi mắt to tròn của cô đã ngấn đầy nước, viền mắt đỏ hoe. Đôi môi hồng mọng mím chặt, hai bên khóe miệng hơi xụ xuống, vẻ mặt đầy ủy khuất, trông như sắp khóc òa lên bất cứ lúc nào.
Trương Du ghét nhất là thấy con gái khóc. Cảnh tượng này làm anh luống cuống tay chân. “Tôi… tôi không cố ý… Em có sao không?”
“Tô Bảo! Cháu lại chạy đi đâu thế hả!” Ngay lúc Trương Du đang bối rối, một giọng nói lớn tuổi vọng lên từ cầu thang. Anh quay đầu lại, thấy bà Trương ở tầng dưới đang chống tay vào lan can, thở dốc đi lên. Bà Trương sống ở tầng ba. Chồng bà vừa mất năm ngoái, con cái thì đi làm ăn xa. Trong ấn tượng của Trương Du, bà là một người hiền lành, tốt bụng.
“Cháu chào bà Trương!” Anh đứng dậy.
Nghe thấy tiếng bà, cô gái nhỏ như tìm được chỗ dựa, lập tức đứng bật dậy, lảo đảo chạy đến ôm chầm lấy bà. “Bà ơi! Huhu… đầu cháu đau quá…” Cô vùi mặt vào lòng bà, khóc nấc lên, đôi vai gầy run lên bần bật.
“Ngoan, ngoan… Tô Bảo đừng khóc. Về nhà với bà, bà xoa đầu cho nhé?” Bà Trương một tay ôm lấy cô, tay kia xoa nhẹ mái tóc rối của cháu gái, dịu dàng dỗ dành y như dỗ một đứa trẻ lên ba.
Xong xuôi, bà ngẩng lên nhìn Trương Du, ái ngại: “Phiền cậu quá, Trương Du. Đây là cháu gái tôi, Tô Bảo. Tôi tìm nó mãi, không ngờ nó lại chạy lên tận đây.” “Dạ không sao đâu bà. Nhưng mà… cháu xin lỗi. Hình như lúc nãy cháu mở cửa, đập trúng đầu em ấy.”
“Ôi dào, không sao đâu, nó trẻ con ấy mà…” Nói đến đây, ánh mắt bà Trương xẹt qua một nét đau lòng. “Thôi cậu đi việc của cậu đi, tôi đưa nó về.” Bà nắm tay cô gái, chậm rãi dìu cô đi xuống cầu thang.
Trương Du xách túi rác đi xuống lầu. Vứt rác xong, anh thấy nhóm các chú các dì lại đang tụ tập ở ghế đá dưới sân. Thấy Trương Du, họ vẫy gọi nhiệt tình. Anh vốn không thích buôn chuyện, nhưng không nỡ từ chối, đành miễn cưỡng đi qua, ngồi xuống một góc ghế đá.
Đang nói chuyện thời tiết, chủ đề lại nhanh chóng chuyển sang đứa cháu gái của bà Trương. Trương Du nghĩ đến “vật nhỏ” vừa ngồi co ro trước cửa nhà mình, không khỏi dỏng tai lên nghe.
“Tôi nghe bảo con bé là thủ khoa đầu vào của trường đại học bên thành phố B đấy. Tiếc thật. Đang học ngon lành thì bị tai nạn xe, chấn thương sọ não. Chẳng biết có chữa được nữa không.” “Trời ơi, phí quá. Xinh xắn, học giỏi thế cơ mà. Bố mẹ nó đâu, không về à?” “Bận điều hành công ty gì đó. Đưa con bé về đây rồi lại đi biền biệt. Vứt cục nợ cho bà già.” “Sao không thuê người giúp việc mà chăm? Bà Trương già thế rồi, chăm sao nổi?” “Nghe đâu là bà Trương muốn đón cháu về. Chồng vừa mất, cô đơn một mình. Bà ấy nhớ cháu, thương cháu, muốn tự tay chăm sóc…”
“Này! Trương Du!” Một bà dì đột nhiên quay sang anh. “Nói đến con gái, cháu cũng 26 tuổi đầu rồi, tính bao giờ mới tìm bạn gái? Cháu cứ kén chọn mãi… Để dì nói cho mà nghe, hôm qua ở siêu thị dì gặp một cô bé…”
Trương Du nghe thấy chủ đề chĩa về phía mình, mông như phải bỏng. Anh vội đứng bật dậy. “Dì ơi! Cháu chợt nhớ ra nồi cá kho trên bếp! Cháu phải lên ngay! Hai bác cứ nói chuyện, cháu xin phép!” Nói rồi, anh co giò chạy thẳng, mặc kệ tiếng gọi với theo sau.
Lúc đi ngang qua tầng ba, Trương Du vô thức liếc nhìn về phía cửa nhà bà Trương. Những lời bàn tán lúc nãy lại vang lên trong đầu, xen lẫn tiếng khóc nức nở của cô gái nhỏ. Anh lắc mạnh đầu, lẩm bẩm: “Liên quan quái gì đến mình?”
Về đến nhà, Trương Du cởi phăng chiếc áo phông dính mồ hôi. Như thường lệ, anh bắt đầu bài tập buổi chiều ngay tại phòng khách. Hai tay hai quả tạ, cơ bắp cuồn cuộn theo từng động tác. Mồ hôi vã ra như tắm. Tập xong một hiệp, anh mới thấy sảng khoái hơn một chút.
________________

Bình luận

Để lại bình luận