Chương 2

Sờ quần áo vân nghiêng mềm mại, sắp xếp nút bấm tinh xảo, một cỗ khí đắt đỏ đập vào mặt, Tỉnh Mịch Hà cảm thấy mình là một vịt con xấu xí khoác lên mình lớp da hoa lệ, nhưng mặc dù như vậy, còn phải thể hiện ra sự tự tin hư vinh.

Cô đâu chỉ muốn có bộ quần áo này, hết thảy đồ đạc đắt tiền, cô đều nguyện ý khoác lên người che giấu sự giàu có giả tạo.

Ra vào quán bar cao cấp, đều có ảo giác được coi trọng, Nhiếp Nghiên ôm lấy cánh tay cô, đưa cô đến trước một cái ghế dài.

“Trạm Lâu.”

Người đàn ông ngồi ở đó đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo khoác ghép đen trắng, cánh tay mở ra khoác lên chỗ tựa lưng ghế, tư thái lười biếng nghỉ ngơi càn rỡ.

Hắn ngẩng đầu, dưới vành mũ mắt phượng sắc bén đảo qua Tịch Mịch Hà, mí mắt bên trong lộ ra vẻ lạnh lùng, ngay cả mắt cũng có góc cạnh, là người không dễ chọc.

Tỉnh Mịch Hà chú ý tới đồng hồ của hắn là Patek Philippe, thắt lưng màu đen, trên hai tay, có sáu ngón tay đều mang theo nhẫn khoa trương, khớp xương rõ ràng ngón tay dài, khớp xương có vết thương.

Trạm Lâu lấy điếu thuốc trong miệng ra: “Noyce đâu. ”

“Anh ấy không đến, hôm nay tôi tìm anh, là muốn đề cử người với anh.”

Hắn nâng cằm lên, chỉ về phía Tỉnh Mịch Hà: “Cô ta? ”

“Đúng, anh xem xem bạn cùng phòng của tôi thế nào, so với tôi đẹp hơn nhiều.” Nhiếp Nghiên giữ bả vai cô đẩy cô về phía trước, chân của Tỉnh Mịch Hà cứng ngắc đứng trước mặt anh, cảm giác được lựa chọn rất không thoải mái, cô cố nặn ra nụ cười. < "Không có hứng thú." Trạm Lâu bĩu môi, khom lưng dập điếu thuốc vào gạt tàn, tay đút túi đứng dậy: "Đừng lấy Noyce làm cái cớ muốn tôi ra ngoài, cho cô phương thức liên lạc là sợ không tìm được Noyce, đừng có lần sau." Nhiếp Nghiên đương nhiên biết hậu quả của việc làm như vậy nhưng cô không từ bỏ ý định đuổi theo hỏi: "Anh thật sự không cân nhắc xem sao? Bạn cùng phòng của tôi rất đơn giản, cô ấy chưa từng quen bạn trai, tính cách cũng đặc biệt tốt, cô ấy tuyệt đối là một bông hoa trắng!" Trạm Lâu vừa đi về phía trước, nghe cô lải nhải, mày nhíu sâu, hạ thấp vành mũ, che giấu ánh mắt không vui. "Tôi không gạt anh, hơn nữa cô ấy không có tiền, rất dễ dỗ dành." Điện thoại di động trong túi Nhiếp Nghiên vang lên, lấy ra nhìn, là Noyce gọi tới, lúc ngẩng đầu lên, người đàn ông kia đã bước nhanh đến cửa, mở cửa đi ra ngoài. Trạm Lâu bước chân dài nhanh chóng bước xuống bậc thang, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ lên: "Phí thời gian" Hắn vừa đóng cửa xe lại, trong gương chiếu hậu xuất hiện một người phụ nữ đứng bên cạnh xe, Trạm Lâu quay xe, đạp mạnh chân ga, cô ta không nhúc nhích, cũng không sợ bị xe đam vào. Hạ kinh của phụ xuống, Trạm Lâu trầm mặt hỏi: "Có chuyện gì?" "Ngài xem tôi thế nào." Tỉnh Mịch Hà hai tay nắm chặt trước người, bước đến hỏi thăm, cô bất an lông mi run đến khẩn trương. "Muốn gì?" "Làm bạn gái của ngài." Trạm Lâu chán ghét nhíu mày, chớp mắt mày khôi phục, tay anh gác lên vô lăng, cười lạnh lùng. "Coi trọng tôi?" Không còn gì để nghi ngờ, người đàn ông này tuyệt đối là nhà phú quý, đâu chỉ bị khuôn mặt này hấp dẫn, thân quyền của hắn có thể thỏa mãn bất kỳ hư vinh nào của Tỉnh Mịch Hà. "Vâng, nhưng tôi nói không tính, nếu ngài có ấn tượng với tôi, chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc một chút." "Tôi không có hứng thú." "Vậy, tôi muốn thông tin liên lạc của ngài được không." Giọng nói nhu nhược yếu ớt của cô, trong tiếng rên rỉ mang theo chút kiên định, giả vờ thế nào thì bộ dáng này đều rất phù hợp với gương mặt trắng thanh thuần này của cô. Trạm Lâu lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, Tỉnh Mịch Hà thấy có tiến triển, vội vàng bước tới trước cửa xe. "Lên xe." Hắn nói. Tỉnh Mịch Hà kìm nén vui mừng, mở cửa xe. Cô ngồi đó, hai chân khép lại, nắm chặt điện thoại di động, hai tay tinh tế đặt trên đùi.

Bình luận

Để lại bình luận