Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trường vũ đạo chỉ có phòng nghỉ chung chứ không có phòng làm việc riêng cho giáo viên. Và đây là lần đầu tiên Đàm Trinh Tịnh thấy hối hận vì điều đó. Người đàn ông này quá thu hút, các giáo viên khác đi ngang qua đều không kìm được liếc nhìn. Anh ta thì lại chẳng hề để tâm, chỉ chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đến lạ.
Đàm Trinh Tịnh cố giữ bình tĩnh, trao đổi với anh về tình hình học tập của Kỳ Kỳ, không quên khen cô bé vài câu. Người đàn ông xoa đầu con gái, cười nói với cô: “Tôi cũng vừa thấy Kỳ Kỳ múa rất đẹp, tất cả là nhờ cô Đàm chỉ dạy. Kỳ Kỳ, mau cảm ơn cô giáo đi con.”
“Con cảm ơn cô Đàm ạ,” Kỳ Kỳ lí nhí nói. Vẻ đáng yêu của cô bé khiến Đàm Trinh Tịnh bất giác mỉm cười, lại khen thêm mấy câu.
Đúng lúc đó, Tiểu Lý tìm đến, gõ cửa rồi bước vào. Nhiếp Tu Tề thấy anh ta thì liếc nhẹ, nhìn đồng hồ rồi nói: “Cô Đàm, cũng muộn rồi, thật ngại đã làm phiền cô. Hay là để tôi mời cô bữa tối xem như lời cảm ơn? Tôi cũng còn vài chuyện về Kỳ Kỳ muốn trao đổi thêm, không biết cô có tiện không?”
“Anh Nhiếp khách sáo quá.” Đàm Trinh Tịnh hơi lưỡng lự, ánh mắt tò mò liếc qua Tiểu Lý. Vị phụ huynh này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sau một hồi đắn đo và lời mời tha thiết của Nhiếp Tu Tề, cô đành nhận lời.
Được ăn tối cùng cô giáo, Kỳ Kỳ mừng rỡ ra mặt. Cô bé kéo tay Đàm Trinh Tịnh ra xe, cùng ngồi ở hàng ghế sau, tíu tít nói chuyện không ngừng. Đàm Trinh Tịnh cũng rất quý Kỳ Kỳ, cô vui vẻ trò chuyện cùng cô bé.
Cô cứ ngỡ Nhiếp Tu Tề sẽ ngồi ghế trước, nhưng không ngờ Tiểu Lý lại tái mặt mở cửa sau, và Nhiếp Tu Tề bước vào. Anh ung dung ngồi xuống, Kỳ Kỳ ngồi giữa ngăn cách hai người lớn. Anh mỉm cười nhìn con gái đang hớn hở. Ngồi gần người đàn ông lạ khiến Đàm Trinh Tịnh có chút căng thẳng, may mà có Kỳ Kỳ ở giữa làm bầu không khí bớt ngượng ngùng. Trông họ lúc này, thật giống một gia đình ba người.
Xe bắt đầu lăn bánh về phía trung tâm thành phố. Tiểu Lý quan sát ba người qua gương chiếu hậu, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Anh nhớ lại lúc mình xông vào phòng nghỉ làm gián đoạn Nhiếp Tu Tề, lúc ra còn bị anh nhìn bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Anh tự trách mình thật không biết ý tứ.
“Thì ra, cô Đàm đã lập gia đình rồi sao?” Giọng nói đầy ẩn ý của người đàn ông vang lên từ phía đối diện. Nhà hàng sang trọng với ghế tựa lưng cao và cây xanh trang trí tạo thành những không gian nửa riêng tư. Anh ngồi đối diện, ánh mắt sáng rực khiến người ta cảm thấy bị áp lực.
Đàm Trinh Tịnh cúi đầu, tay vân vê chiếc thìa, khuấy nhẹ ly nước. Cô gặp người đàn ông này lần đầu cách đây vài tuần. Ban đầu, cô chỉ xem anh như bao phụ huynh khác, dù ngoại hình anh quả thực rất nổi bật. Nhưng sau vài lần được mời ăn tối, cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Phụ huynh nào lại mời giáo viên của con đi ăn tối riêng hết lần này đến lần khác?
Vì vậy, tối nay, cô đã đeo nhẫn cưới. Chiếc nhẫn bạc nhỏ nhắn trên ngón áp út mảnh mai như lời khẳng định cô là hoa đã có chủ. Mái tóc dài mềm mại buông xõa trên vai, khuôn mặt trắng ngần càng thêm vẻ mong manh vì sự bối rối trong lòng.
Nhiếp Tu Tề nhấp một ngụm nước, mỉm cười nhìn cô. Trên chính trường, người ta gọi anh là “hổ mặt cười”. Nụ cười này của Bí thư Nhiếp nếu bị đối thủ nhìn thấy, họ sẽ biết mình sắp gặp rắc rối lớn. Tiếc thay, Đàm Trinh Tịnh chẳng hiểu gì về anh, cô còn đang định dùng chuyện kết hôn để khiến anh chùn bước.
“Vâng, tôi kết hôn rồi,” cô đáp. Nhiếp Tu Tề vẫn cười mà không nói gì, chỉ vẫy tay gọi phục vụ, gọi thêm món. “Trán cô Đàm có mồ hôi kìa, chắc cô nóng lắm. Kem ở đây ngon lắm, Kỳ Kỳ rất thích, cô thử xem sao.” Anh đóng thực đơn lại, tự ý gọi thêm hai món, không cho cô cơ hội từ chối. Thấy anh vẫn cư xử chu đáo như mọi khi, thậm chí còn gắp thức ăn cho mình, Đàm Trinh Tịnh không khỏi cảm thấy phiền muộn.

Bình luận

Để lại bình luận