Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngày Xưa
(Chú ý: Đây không phải câu chuyện yêu thầm đơn thuần.)
(Truyện được kể từ hai góc nhìn.)
Ngày xưa, Cừ Chiêu chỉ cao hơn mét rưỡi một chút. Thiếu ăn, thiếu mặc, người còi cọc. Đứng giữa đám đông, hắn như hạt cát, chẳng ai nhìn thấy. Giờ thể dục, lần nào hắn cũng đứng đầu hàng, vì thấp nhất lớp.
Hắn quen cúi gằm mặt khi đi đường. Chẳng phải để nhặt tiền rơi, mà chỉ thấy đôi giày vải cũ mèm, rách bươm của mình.
Đôi giày ấy, cha nuôi hắn nhặt trong thùng rác về cho.
Khi nó nằm trước mặt Cừ Chiêu, trông còn mới lắm. Nhưng mới mấy rồi cũng cũ. Hơn nữa, dù người hắn chẳng cao lên, chân thì cứ dài ra.
Mũi giày chẳng mấy chốc đã thủng lỗ chỗ.
Hắn không nói, cha nuôi cũng chẳng biết. Mà biết rồi, có lẽ cũng mặc kệ.
Mỗi lần như thế, lòng Cừ Chiêu lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, khó tả. Chua chát, tủi hờn.
Giày của chúng bạn lúc nào cũng sạch tinh tươm. Có thể hôm nay đá bóng làm bẩn, nhưng ngày mai, chân chúng lại xỏ vào đôi khác mới cáu, tung tăng chạy nhảy trên sân cỏ.
Cừ Chiêu thì không.
Hắn làm gì có giày mà thay. Cũng chẳng có bạn bè để nô đùa.
Ai cũng biết hắn là con trai lão ve chai. Chẳng đứa nào muốn chơi cùng.
Chúng nó ghê tởm hắn, bảo người hắn ám mùi rác rưởi. Bảo hắn tính tình kỳ quặc. Bảo hắn không xứng làm bạn.
Như thể, hắn chính là thứ rác rưởi vậy.
Ban đầu, Cừ Chiêu cũng cố gắng thay đổi.
Hắn tắm ngày hai lần, dù biết sẽ bị cha nuôi đấm đá. Hắn gặp ai cũng cố cười, khuôn mặt vàng vọt cố nặn ra nụ cười đến nứt cả khóe miệng. Nhìn vào gương, hắn cười đến chảy nước mắt.
Nhưng vẫn không xứng.
Rồi Cừ Chiêu hiểu ra. Không xứng, chính là không xứng. Chẳng phải vì hắn tắm ngày hai lần mà thay đổi, cũng chẳng phải vì hắn cố tươi cười mà đổi khác. Không xứng, là ở thân phận.
Hắn học ở Gia Vinh, là nhờ chính sách đền bù giải tỏa đất. Không mất tiền học phí cao ngất ngưởng, dễ dàng nhập học. Nếu không, cha nuôi đời nào cho hắn đi học.
Nhưng làm gì có nền giáo dục nào công bằng tuyệt đối, càng làm gì có sự đối xử công bằng.
Ở Gia Vinh, thứ không thiếu nhất chính là con nhà giàu. Thứ thiếu, là hạng người như hắn. Không được tôn trọng, không được yêu mến, không được công nhận. Hạng người thấp kém.
Trong lớp, chỉ vì bị gọi tên mà không dám trả lời, hắn bị cô giáo mắng nhiếc: “…Sau này cậu làm nên trò trống gì? Giống cha cậu đi nhặt ve chai à?”
Những lời ấy khiến cả lớp cười rộ lên không dưới mười lần, nhưng chúng nó nghe mãi không chán.
Tuế Hòa xuất hiện, đúng vào lúc ấy.
Khi tất cả đang cười cợt, Tuế Hòa giơ tay: “Thưa cô, em xin trả lời câu hỏi này.”
Cừ Chiêu len lén nhìn sang. Cô đang cười, nhưng nụ cười ấy khác hẳn. Không phải chế giễu, mà là hòa nhã. Hắn chỉ phân biệt được đến thế.
Bộ đồng phục trên người cô phẳng phiu, sạch sẽ, trắng đến độ như nhìn xuyên qua được làn da nõn nà bên trong. Áo cộc tay, lúc giơ tay, vạt áo trượt lên để lộ bờ vai tròn lẳn, cánh tay trắng muốt thon thả. Gương mặt cô thanh tú, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.
Cừ Chiêu biết cô. Con nhà giàu mới chuyển đến. Tên rất lạ: Tuế Hòa.
Tuế Hòa vừa đến đã được lòng mọi người, quan hệ với ai cũng tốt. Mấy ngày học chung, ai cũng thấy cô là tiểu thư khuê các, nụ cười duyên dáng, giọng nói ngọt ngào. Không ai là không thích cô.
Kể cả cô giáo. Nhưng trừ Cừ Chiêu.
“Vậy để Tuế Hòa trả lời,” Cô giáo trên bục giảng đổi sắc mặt nhanh như chớp, quay sang hắn, “Cừ Chiêu, cậu nghe cho kỹ vào, không thì đừng trách tôi!”
Tuế Hòa trả lời xong, cô giáo hài lòng ra mặt, bảo cô ngồi xuống. Liếc thấy Cừ Chiêu định ngồi, bà ta lập tức quát lớn: “Tôi cho phép cậu ngồi à? Đứng đến hết giờ cho tôi!”
Cừ Chiêu cúi đầu thấp hơn.
“Mà thôi,” Bà ta nói tiếp, “Cậu xuống cuối lớp đứng, đừng làm ảnh hưởng các bạn khác.”
Niềm hy vọng vừa nhen nhóm trong mắt Cừ Chiêu vụt tắt.
Hắn ôm sách vở, lầm lũi từ bàn đầu xuống bàn cuối. Đuôi mắt liếc qua, thấy Tuế Hòa đang nhìn hắn, nụ cười vẫn đẹp đến chói mắt.
Cừ Chiêu cụp mắt, không nhìn nữa. Lòng càng thêm chán ghét cô.
Giả tạo thì thôi đi, lại còn thích xen vào chuyện người khác.
Bọn người thích Tuế Hòa, đúng là mù cả rồi. Cừ Chiêu hả hê nghĩ thầm.
Vậy mà, cái người khiến Cừ Chiêu chán ghét ấy, tan học lại tìm đến tận chỗ hắn.
“Cừ Chiêu, sau này có gì không hiểu, cậu cứ đến hỏi tớ.”

Bình luận

Để lại bình luận