Chương 2

“Cô Khương, em cảm thấy tôi nên đưa em đến Cục Cảnh Sát, hay đưa lên giường tôi sẽ tốt hơn?”

Vẻ tươi cười gượng gạo của Khương Hân từ từ biến mất.

“Vậy thật không được nha? Tôi có quyền lựa chọn sao?”

Anh nhướng đôi lông mày rậm: “Sao lại không có quyền chọn? Tối qua để bắt được em, người của tôi đều mệt muốn chết cả rồi. Không muốn nhào vào lồng ngực tôi sao? Vậy thì đưa em đến đồn cảnh sát. Chúng tôi có tiền để chuộc, họ đưa em cho tôi, tôi lại lần nữa có được người đẹp trong tay.”

Dựa vào cái gì tất cả đều có lợi cho anh!

“Đừng vậy mà, anh xem anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho anh!” Cô chỉ vào viên kim cương kia: “Còn không thì tôi ngoan ngoãn đưa nó cho anh, viên này chắc hẳn cũng có lý lịch mấy trăm năm lịch sử đó nha, hoàn toàn được chế tạo thủ công tại Italy, giá thị trường cũng 1 tỷ đô la Mỹ! Anh tuyệt đối không lỗ vốn đâu.”

Anh xoay tròn viên kim cương được chế tạo hoàn mỹ trong tay, nhìn cô một cách khiêu khích: “Em nghĩ tôi có thể đem bán thứ này sao? Tốt hơn hết tôi vẫn nên kiếm tiền bằng cách đàng hoàng sẽ dễ dàng hơn.”

Cô ngượng ngùng cười: “Sao lại không bán được kia chứ, tôi biết ở chợ đen có biết bao nhiêu người…..”

Còn chưa nói dứt câu đã bị anh dùng sức kéo qua, còng tay lạnh lẽo ma sát với da làm cô cảm thấy đau.

Ngay sau đó, lại bị bóp lấy gáy cô thêm lần nữa, động tác chuẩn giống như đang bắt được một con mèo. Ánh mắt từ đôi mắt đang nhìn cô không được thân thiện cho lắm.

“Mèo hoang nhỏ, tôi không phải đang bàn bạc với em, có phải em đang hiểu sai ý tôi rồi không? Tôi chỉ cho em thời gian để suy nghĩ rồi trả lời, cho dù em có đồng ý hay không đồng ý đều phải ngoan ngoãn để tôi làm, hiểu không?”

Đôi môi mỏng đều nhau, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc cùng hơi thở lạnh băng. Điều mà cả đời này cô sẽ không bao giờ học theo được.

Khóe mắt anh co rút lại, dường như lại thấy được cảnh bạo lực của đêm qua.

Cô vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh như chuồn chuồn lướt trên nước. Tình ý sâu đậm, chân thành nhìn vào anh.

“Chó săn lớn, người ta còn đau đó, không phải anh đã nói cho tôi thời gian tự nghĩ sao, để tôi nghỉ ngơi thêm chút nữa, dù sao người ta cũng không muốn đến cục cảnh sát đâu. Xin anh đó.”

Tư thế quá mức quyến rũ làm cho côn ŧɦịŧ vốn đang sưng to của anh thoáng cái lại lớn thêm một vòng. Giữ sức chờ được làm.

“Nếu biết tôi là chó săn lớn, vậy em cũng nên hiểu rõ tôi không nhịn được lâu nữa đâu.”

Đối với anh mà nói thì du͙ƈ vọиɠ vào sáng sớm là mạnh nhất, đặc biệt là sau khi nhìn con mèo hoang nhỏ này càn rỡ quyến rũ anh. Ai cho cô lá gan đó vậy!

Nắm chặt cánh tay, đôi chân dài kiềm hãm cẳng chân của cô rồi bất ngờ xoay ngược lại một cái, vị trí của hai người liền thành thế đối lập nhau.

Khương Hân nằm dưới thân của anh, không thể hiểu nổi, cô cảm nhận được váy của mình đang bị xốc lên, vội vàng bắt lấy tay anh! Bên tay còn lại vẫn còn đang bị còng với tay anh.

“Đừng mà đừng mà! Tối qua thật sự rất đau, tôi không chịu nổi anh đâu anh trai, anh tha cho tôi, tôi đem viên kim cương này tặng cho anh có được không!”

“Ha” Anh bật ra một tiếng cười giễu cợt: ” Đáng tiếc bây giờ tôi chỉ muốn em thôi, mèo hoang nhỏ.”

Qυầи ɭóŧ mới vừa mặc vào lại bị anh mạnh mẽ kéo xuống, sau phút hoảng sợ thì Khương Hân nghĩ muốn chạy trốn. Hai chân bất chợt đá lên người anh.

“Đại ca, tôi thật sự biết sai rồi! Làm ơn làm ơn đừng…..A!”

Anh dùng lực miết lên âm đế nhạy cảm của cô, trong nháy mắt làm cơ thể cô mềm nhũn.

Đối diện với ánh mắt không có ý tốt của anh, Khương Hân cắn răng, một tay vừa dùng sức ôm cổ anh rồi kéo xuống, vừa cố nở ra một nụ cười không được tự nhiên lắm để quyến rũ anh. Giữa hai hàm răng khó khăn nói ra một câu.

Bình luận

Để lại bình luận