Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Dạ không ạ.” Trình Hoan đáp lí nhí.

Nhạc Dư khẽ hất cằm. “Vậy em vào lớp tự học đi.”

“À, thưa cô…” Trước khi quay vào lớp, Trình Hoan chợt nhớ ra, “Lúc nãy cô có cuộc gọi nhỡ ạ. Em chưa kịp nói thì người ta cúp máy rồi.”

“Không sao, em vào đi.” Nhạc Dư mở nhật ký cuộc gọi, thấy dãy số quen thuộc thì nhướng mày. Cô không gọi lại, cất điện thoại rồi thong thả bước xuống cầu thang.

Đến giờ tan học, mưa vẫn chưa tạnh hẳn. Nhạc Dư từ chối lời mời đi chung xe của Vương Thận, che chung ô với Dương Mai Mai ra cổng trường đón taxi. Phải vẫy tay gần mười phút mới có một chiếc chịu dừng lại.

Dương Mai Mai ở ngay khu tập thể phía sau trường, sau khi dặn dò cô bạn đi đường cẩn thận, Nhạc Dư vội vàng chui vào xe. Ngày mưa, tài xế taxi nào cũng có vẻ cộc cằn hơn thường lệ.

Khu chung cư nơi Nhạc Dư ở không cho xe lạ vào. Cô đành xuống xe ở cổng, giẫm lên vũng nước mưa, chạy vội vào phòng bảo vệ mượn chiếc ô cuối cùng dưới màn mưa phùn lất phất.

Về đến nhà, áo sơ mi đã ướt quá nửa. Cửa vừa đóng sập, Nhạc Dư đã vội cởi cúc áo. Nửa thân trên chỉ còn độc chiếc áo hai dây mỏng manh, cô vắt chiếc áo ướt lên cánh tay, cúi xuống thay giày. Bất chợt, một đôi giày da nam đen bóng, xếp ngay ngắn đập vào mắt. Động tác thay giày của cô bỗng nhanh hơn hẳn.

Lê đôi dép bông vào phòng ngủ, Nhạc Dư thấy một khối người đang cuộn tròn trong chăn trên giường. Mọi mệt mỏi tích tụ cả ngày như vỡ òa. Cô quăng luôn chiếc áo sơ mi vướng víu, tiện tay kéo tụt chiếc váy công sở xuống, trên người chỉ còn áo hai dây và quần lót, rồi nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm áp.

Chẳng cần nhiều lời, cô gọi đúng tên người đó.

“Hoắc Tuân.”

Người Hoắc Tuân nóng hầm hập. Cảm nhận hơi lạnh áp vào lưng, mi mắt anh giật giật. Mắt còn chưa mở hẳn, anh đã theo bản năng xoay người ôm lấy thân thể gần như trần trụi kia vào lòng.

“Sao người em lạnh ngắt thế?”

“Em dính mưa.” Nhạc Dư khụt khịt mũi, co chân lên, bàn chân lạnh luồn xuống dưới vạt áo ngủ mềm mại của anh, khẽ cọ vào vùng bụng ấm áp. Hơi ấm từ anh lập tức lan tỏa, sưởi ấm đôi bàn chân giá buốt của cô.

Hoắc Tuân như không để ý, một tay giữ chặt hai mắt cá chân mảnh khảnh của cô, tay kia luồn vào mái tóc dài còn hơi ẩm ướt. “Đi sấy tóc đi.”

Nhạc Dư lắc đầu, dụi mặt vào ngực anh. “Anh về lúc nào thế?”

“Lúc vừa xuống máy bay gọi cho em đó.”

“Rồi qua đây luôn à?” Cô vừa nói vừa thuận theo tay anh cởi nốt chiếc áo hai dây. “Em cứ tưởng mốt anh mới về. Biết thế em đã qua thẳng ‘bên kia’.”

“Bên kia” là căn hộ của Hoắc Tuân, rộng gấp mấy lần cái ổ nhỏ này của cô. Nơi đó quá rộng, hai người ở thì ấm cúng, chứ một mình cô thì trống trải vô cùng. Vì vậy, mỗi khi Hoắc Tuân đi công tác, Nhạc Dư lại quay về căn hộ này ở vài ngày cho đỡ buồn. Khi nào anh về, cô lại dọn qua căn hộ lớn sống cùng anh. Biết thói quen của cô, lần này về sớm hai ngày, Hoắc Tuân không về nhà mình mà đến thẳng đây tìm cô.

Anh “Ừ” một tiếng thay cho câu trả lời, rõ ràng không muốn nói nhiều. Tay anh kéo chân cô xuống thấp hơn, để hai cơ thể dán chặt vào nhau không một kẽ hở. Bàn tay to lớn vội vàng xoa nắn cặp mông tròn lẳn, căng mẩy của cô, rồi anh cúi xuống, cắn nhẹ lên bầu ngực mềm mại qua lớp áo lót.

“Đừng cắn… Cởi giúp em đã.”

Nói về khoản cởi áo lót, Hoắc Tuân còn thành thạo hơn cả cô. Chỉ một cái búng tay nhẹ nhàng, hai bầu ngực căng tròn lập tức được giải phóng.

Nhạc Dư thích cái cách Hoắc Tuân hôn lên nụ hoa của mình trước khi bắt đầu, thích cảm giác anh liếm mút đầy trêu ghẹo. Năm năm bên nhau, chẳng cần lời nói, họ cũng hiểu đối phương muốn gì. Cô vòng chân qua eo anh, khẽ nâng phần thân dưới mời gọi. Cửa mình đã hơi ẩm ướt đón lấy đầu khấc nóng bỏng của anh, chỉ vài lần cọ xát lên xuống, cả hai đều trở nên ướt át.

Nhạc Dư hé mở chân rộng hơn một chút, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai anh, thì thầm. “Vào đi anh.”

Cánh hoa mềm mại đã ướt đẫm mời gọi. Hoắc Tuân khẽ tách chúng ra, rồi đâm thẳng vào sâu bên trong. Bàn tay anh đồng thời tìm đến hạt ngọc nhỏ, vừa thúc đẩy từ bên trong, vừa mơn trớn bên ngoài. Dịch tình trào ra càng nhiều, tựa sương mai, gột rửa cây gậy thịt rắn chắc đang ra vào mãnh liệt.

“Đúng rồi… Chỗ đó…” Nhạc Dư ưỡn ngực lên cao, núm vú hồng hào sưng tấy như hạt đậu nhỏ, cô không ngừng cọ xát tấm lưng trần của anh để xoa dịu cơn ngứa ngáy lan tỏa khắp cơ thể. “Mạnh lên chút nữa…”

Hoắc Tuân tuân lệnh, nhắm chuẩn điểm G nhạy cảm nơi thành thịt non mềm của cô mà thúc mạnh. Cú thúc mạnh mẽ khiến dịch ái bắn tung tóe, nơi giao hợp trở nên lầy lội ẩm ướt. Những sợi lông mu ướt át thỉnh thoảng bị cuốn vào trong huyệt đạo, mang đến cảm giác vừa đau đớn vừa đê mê khó tả.

Ba tuần xa cách khiến cơ thể cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Nhạc Dư đã lên đỉnh hai lần mà Hoắc Tuân vẫn chưa muốn dừng lại. Anh lật người cô lại, kê một chiếc gối mềm dưới bụng cô, tách hai cánh mông căng tròn ra, rồi đưa cây gậy thịt đã đeo bao vào lại huyệt hoa mời gọi. Bên trong vẫn trơn tru và siết chặt, càng làm càng thấy đê mê, chỉ có điều cách một lớp bao cao su khiến cảm giác có phần giảm đi đôi chút.

Bình luận

Để lại bình luận