Chương 2

Trình Chiêm liếc nhìn thực đơn trên bàn rồi hỏi Phong Kiều “Em ăn gì?”
“Mì sợi, em ăn mì sợi là được.”
“Ông chủ cho hai bát mì thịt bò thái mỏng.”
“Khụ khụ.” Phong Kiều đột nhiên ho khan.
Trình Chiêm nghiêng đầu, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ “Làm sao vậy?”
Phong Kiều liếm môi, nhìn người đàn ông toàn thân tản ra vẻ tinh anh lại có gương mặt trẻ trung này, anh chính là người tình trong mộng của tất cả các cô gái trong công ty, giám đốc Trình giống như trích tiên, bây giờ anh đang đứng trong tiệm mì nhỏ cùng cô gọi hai bát mì thịt bò thái mỏng.
“Em có chút kinh ngạc, hóa ra anh còn biết gọi món này.”
Trình Chiêm cảm thấy hơi buồn cười “Một người đàn ông sống một mình thì không thể nếm được sơn hào hải vị mỗi ngày rồi.”
Anh rút ra hai chiếc khăn giấy trên bàn và lau chiếc ghế bị dầu làm cho bóng loáng, sau đó nói với Phong Kiều “Ngồi đi.”
Phong Kiều đã nghe tin đồn trong công ty, giám đốc Trình đã kết hôn rồi, nghe nói vợ anh ấy là một nhà đầu tư rất tài giỏi, chẳng qua cô ấy sống ở nước ngoài lâu năm, cũng bởi vậy nên bên người Trình Chiêm chưa bao giờ thiếu oanh oanh yến yến. Tuy nhiên, anh giữ mình rất trong sạch, mà cô cũng chưa bao giờ nghe nói về chuyện quan hệ bất chính của anh và người khác.
Phong Kiều ngồi xuống đối diện với anh “Em còn nghĩ anh sẽ thích hợp xuất hiện trong một nhà hàng cao cấp hơn, tay phải cầm dao và tay trái cầm nĩa. Trước mặt anh là miếng beefsteak chín vừa phối với ly rượu Lafite có 82 năm tuổi gì đó.”
Trình Chiêm không nhịn được cười khi nghe cô nói câu này “Phong Kiều à, chắc là em đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi.”
Anh bật cười “Ở công ty tôi chưa từng thấy em nói nhiều như vậy.”
Giọng nói của anh rất trấm ấm và dễ nghe, khi nói ra hai chữ “Phong Kiềú luôn khiến trái tim của cô run lên một nhịp, rặng mây đỏ lặng lẽ xuất hiện lên khuôn mặt của cô, Phong Kiều thầm nghĩ lực sát thương của giọng nói này quả nhiên không tầm thường.
Hai người không phải đợi quá lâu, chẳng mấy chốc, hai bát mì nóng hổi đã được dọn lên bàn, Phong Kiều tách chiếc đũa ra rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến, khẩu vị cô cũng không hề kén chọn, chỉ cần có một bát mì nóng hồi như vậy là đủ hạnh phúc rồi.
Trình Chiêm nhìn cô gái nhỏ nhắn ăn ngấu nghiến đối diện, không khỏi cong môi lên. Thời gian ăn một tô mì rất nhanh, sau khi Phong Kiều húp xong ngụm canh cuối cùng thì cô thấy Trình Chiêm đang ngồi đối diện, nhìn cô vớ trạng thái rất ung dung.
Cô nhìn chằm chằm cái bát trống rỗng trước mặt có chút ngượng ngùng “Em … Em thật sự rất đói.”
“Em có muốn gọi thêm một bát nữa không?” Trình Chiêm mím môi hỏi cô.
Phong Kiều vội vàng xua tay “Dạ không, đã muộn rồi, Boss à, anh cũng nên về nhà đi.”
Trình Chiêm đứng lên “Để tôi đưa em về.”
“Em tự gọi taxi được rồi ạ”.

Bình luận

Để lại bình luận