Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cánh cửa mở ra. Gã đàn ông mặc đồ lao động đẩy Thịnh Hạ ngã dúi dụi vào trong phòng.

Căn phòng này rộng hơn, và sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên. Giữa phòng là một chiếc bàn làm việc màu cà phê, trên đó đặt một chiếc máy tính xách tay.

Người đàn ông ngồi sau bàn quay lưng về phía cô. Thịnh Hạ chỉ thấy được bàn tay anh ta đang đặt trên con chuột, và đôi chân đi giày thể thao màu trắng tinh, không một vệt bẩn.

Đó là một đôi giày sạch sẽ đến mức lạc lõng ở nơi địa ngục này. Từ nhỏ, ba mẹ đã dạy cô, con người phải luôn gọn gàng, sạch sẽ. Giày bẩn là phải giặt. Cô luôn nghĩ, những chàng trai mang giày trắng tinh hẳn là người được giáo dục tử tế.

Nhưng người đàn ông này, và lũ quái vật ngoài kia, rõ ràng là cùng một giuộc.

Gã đàn ông mặc đồ lao động cất giọng nịnh nọt, đánh tan dòng suy nghĩ của Thịnh Hạ: “Anh Đông, anh xem con hàng này thế nào?”

Người được gọi là “Anh Đông” khẽ lên tiếng, giọng anh ta lạnh như nước đá, không một chút kiên nhẫn: “Tao không hứng. Dắt đi.”

Gã Oai Chủy Lục (tên gã đàn ông mặc đồ lao động) vội vã kéo Thịnh Hạ lên, đẩy cô về phía trước. Ngón tay dơ bẩn của gã bóp mạnh hai má cô, ép cô há miệng ra: “Anh Đông, anh nhìn xem. Răng con bé này đều tăm tắp, lại còn trắng nữa. Không phải anh nói anh thích loại răng đều, trắng sao? Em vất vả lắm mới tìm được…”

Chiếc ghế xoay lại.

Lúc này Thịnh Hạ mới nhìn rõ mặt anh ta. Nước da rất trắng, thậm chí có phần xanh xao. Mắt một mí, nhưng con ngươi đen sẫm, sâu thẳm. Mái tóc hơi dài được búi củ tỏi gọn gàng trên đỉnh đầu, một kiểu tóc có phần trẻ con, làm dịu đi vẻ lạnh lùng, xa cách trên gương mặt.

Anh ta liếc nhìn Thịnh Hạ. Một cái nhìn xuyên thấu, lạnh lẽo, không một gợn cảm xúc. Ánh mắt ấy mang lại một áp lực vô hình, bức bối.

Thịnh Hạ co rúm lại. Nước mắt lại ứa ra. Cô biết đây là cơ hội cuối cùng. Cô cố gắng bò lết trên mặt đất, dập đầu về phía người đàn ông: “Xin anh… làm ơn thả tôi ra… Tôi sẽ ghi nhớ ân tình này của anh… Cầu xin anh…”

Cô biết chuyện gì sắp xảy ra. Cô sẽ giống như cô gái ở vách bên kia, bị đè lên bàn, bị người đàn ông xa lạ này giày vò…

“Xin anh…”

Gã Oai Chủy Lục thấy cô khóc lóc ồn ào, liền túm tóc cô giật ngược ra sau, chửi mắng: “Mẹ nó, câm mồm! Khóc cái gì mà khóc!” Gã giơ bàn tay cáu bẩn lên, chuẩn bị táng vào mặt cô.

“Được rồi.” Anh Đông đột ngột lên tiếng. Anh ta nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đẫm nước mắt của Thịnh Hạ. “Để nó ở lại. Mày cút đi.”

“Vâng, vâng. Anh Đông cứ từ từ thưởng thức.” Gã Oai Chủy Lục cười hèn mọn, vội vàng lui ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Ngay khi cánh cửa vừa đóng sập, Thịnh Hạ hoảng loạn bò về phía cửa, hai tay đập mạnh lên cánh cửa gỗ, gào khóc: “Không! Thả tôi ra!”

Anh Đông kéo ngăn kéo. Một ánh kim loại sắc lạnh lóe lên. Anh ta rút ra một con dao gập Thụy Sĩ.

Anh ta đứng dậy.

Người đàn ông này rất cao. Bóng anh ta bao trùm lấy Thịnh Hạ, giống như một con thú săn mồi khổng lồ đang vờn một chú thỏ trắng run rẩy.

Thịnh Hạ hoảng sợ tột độ, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Không… Đừng giết tôi… Xin anh…”

“Cứu tôi với!!!” Cô tuyệt vọng đập đầu vào cửa.

Người đàn ông bước tới, bàn tay to lớn, sạch sẽ, với những ngón tay thon dài, ấn vai cô, ghì chặt cô vào cửa.

Thịnh Hạ nhắm nghiền mắt, một tiếng thét thảm thiết vỡ vụn trong cổ họng: “Á!!!”

Nhưng không có gì xảy ra.

Chỉ có một cảm giác lỏng ra ở cổ tay.

Cô rụt rè mở mắt.

Người đàn ông đã xoay lưng, bước về bàn làm việc. Hai đoạn dây thừng thô ráp rơi lả tả xuống sàn.

Anh ta ngồi xuống, thờ ơ nói, như thể vừa làm một việc không đáng bận tâm: “Yên lặng. Đừng làm ồn.”

Bình luận

Để lại bình luận