Chương 2

Cuối cùng, khi Tuấn Kiệt mua sắm xong và để mắt nhìn thấy Bình An, cơ thể đầy mồ hôi của cậu đang phát run, hốc mắt mang theo chút nước mắt, dưới háng là dương vật trướng đến phát tím.

Tinh dịch nhiều lần chưa được xuất tinh rút lui trở lại vào trứng dái, khiến nó phồng lên như quả trứng gà. Mã mắt của dương vật căng lớn, nhưng một chút tinh dịch cũng không chảy ra. Cũng không biết đã bao nhiêu lần cậu suýt đạt cực khoái.

“Cậu không thể tự mình xuất tinh. Dù thế nào đi nữa, cậu sẽ bị mắc kẹt trên bờ vực cực khoái mà không có được niềm vui. Chỉ có Tuấn Kiệt mới có thể khiến cậu xuất tinh.”

“Tôi không thể xuất tinh một mình, bất kể điều gì… Tôi sẽ bị mắc kẹt trên bờ vực cực khoái mà không được niềm vui. Chỉ có Tuấn Kiệt, chỉ có Tuấn Kiệt mới có thể khiến tôi xuất tinh…” Bình An lẩm bẩm lặp lại.

“Tuấn Kiệt là người tôi tin tưởng nhất. Bất kể điều gì xảy ra, tôi đều có thể nhờ Tuấn Kiệt giúp đỡ. Cậu ấy chắc chắn sẽ giúp tôi.”

“Tuấn Kiệt là người mà tôi tin tưởng nhất… Bất kể điều gì xảy ra, tôi có thể yêu cầu giúp đỡ… Cậu ấy chắc chắn sẽ giúp tôi…”

“Những gì Tuấn Kiệt nói đều là đúng, không cần phải suy nghĩ, chỉ cần tuân theo.”

“Những gì Tuấn Kiệt nói đều là đúng, không cần phải suy nghĩ, chỉ cần tuân theo.”

“Đứa trẻ biết nghe lời, đây là phần thưởng.”

Tuấn Kiệt chạm vào dương vật của Bình An, phản ứng dương vật lặp đi lặp lại ở rìa cực khoái nhiều lần là rất dữ dội. Tuấn Kiệt hung hăng tuốt động vài cái, cảm thấy dương vật trong tay hắn siết chặt và nảy lên, hắn biết rằng đó là giới hạn cậu.

Tuấn Kiệt thì thầm vào tai của Bình An: “Hãy bắn đi.”

Một lượng lớn tinh dịch trắng của Bình An xuất ra, bắn xa tới cách đó mấy mét. Toàn bộ sự xuất tinh kéo dài gần một phút trước khi nó dần dần dừng lại. Sự khoái cảm quá mức khiến cơ thể của Bình An mềm cả người, rơi vào lồng ngực của Tuấn Kiệt.

“Từ bây giờ, niệu đạo của cậu sẽ không thể tự đi tiểu. Cậu chỉ có thể đi tiểu khi nghe lệnh của Tuấn Kiệt.”

Nhìn con cặc ngoan ngoãn đang co lại, Tuấn Kiệt mỉm cười.

“Chúc ngủ ngon.” Vẫn còn rất nhiều thứ đang chờ cậu vào ngày mai, Bình An. ***

Bình An đứng trước toilet, vẻ mặt đau khổ. Cậu không biết mình bị bệnh gì, lúc đầu cậu theo thói quen tính vào nhà vệ sinh để đi tiểu, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không tiểu ra được dù chỉ một chút nước tiểu, bụng dưới phình ra và sưng lên, thật khó chịu.

Bình An đặt tay phải lên bụng mình, ấn mạnh mấy lần, nhưng dương vật không có phản ứng, cũng không có nước tiểu chảy ra, chỉ khiến cậu đau âm ỉ.

Có tiếng gõ cửa nhà vệ sinh, giọng nói của Tuấn Kiệt truyền vào. “Bình An? Cậu không sao chứ? Tôi cũng muốn đi vệ sinh.”

“Sắp xong rồi.”

Bình An cố chịu đựng cơn đau ở bụng, kéo quần lên, hít một hơi thật sâu rồi kéo khóa lại, cảm giác đè nặng ở bụng dưới khiến cậu cau mày.

“Chết tiệt.” Bình An thầm mắng một câu, đi ra khỏi toilet. …

Bình An ôm bụng ngồi trên ghế, bàng quang căng đầy buộc cậu phải dang rộng chân ra mới có thể an tâm ngồi trên ghế, trên trán từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống, cậu cũng đi vệ sinh mấy lần hôm nay, nhưng dù cậu có cố gắng thế nào, cũng không thể ép ra nước tiểu, cũng không dám uống quá nhiều nước, lúc này toàn bộ miệng cậu đều khô khốc.

Bình luận

Để lại bình luận