Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Từ góc độ này, cô có thể thấy rõ những thớ cơ săn chắc dưới lớp áo mỏng.

Nhưng, rốt cuộc vẫn chỉ là một cậu nhóc.

Trì Dao không nhịn được, bật ra một tiếng cười khẽ. Cô vội cúi đầu che giấu, cũng vì thế mà bỏ lỡ ánh mắt sắc bén của chàng trai vừa liếc qua mình.

Trì Dao đến nhà hàng rất đúng hẹn, không ngờ Trương Nhất Minh còn đến sớm hơn.

Cô đặt túi xách xuống: “Anh đợi lâu chưa?”

“Cũng vừa mới thôi.” Ánh mắt Trương Nhất Minh dính chặt vào gương mặt cô: “Hôm nay em đẹp lắm.”

Trì Dao mỉm cười xã giao: “Cảm ơn anh.”

Đây là quán quen. Cô rành rẽ các món đặc trưng, hỏi qua ý kiến Trương Nhất Minh rồi nhanh chóng gọi món.

Lần gặp trước, đa phần là Trương Nhất Minh tự nói về mình. Hôm nay, anh ta chủ động hỏi han Trì Dao rất nhiều.

Thời đại học, Trì Dao học chuyên ngành thần kinh. Tốt nghiệp xong, cô vào làm tại bệnh viện chuyên khoa lớn nhất thành phố.

Nghe thì có vẻ oai. Nhưng mấy năm đầu kinh nghiệm còn non, Trì Dao đã trải qua những ngày tháng chật vật, may nhờ gia đình hỗ trợ, mãi đến đầu năm nay mới coi như dư dả.

Kết quả, vừa mới thở phào được một chút, Trì phu nhân đã lập tức đẩy nhanh tiến độ tìm đối tượng xem mắt cho cô.

Nguyên nhân cũng chẳng có gì mới.

Trương Nhất Minh là người thứ tư cô gặp.

Ăn xong, Trương Nhất Minh thẳng thắn thừa nhận anh ta rất có thiện cảm với cô.

Hắn hỏi: “Trì Dao, em thấy tôi thế nào?”

Họ rời nhà hàng, thong thả đi bộ dọc con đường lớn, chẳng mấy chốc đã đến khuôn viên Đại học A.

Đêm tháng Mười, trong trường vẫn còn nhộn nhịp, từng nhóm sinh viên tụ tập.

Sâu bên trong là một sân bóng rổ quây lưới. Ánh đèn trắng sáng rực. Tiếng đế giày cao su miết trên mặt sân vang lên đều đặn, một âm thanh không hề chói tai.

Trì Dao lơ đãng nhìn vào sân. Nghe câu hỏi của Trương Nhất Minh, cô ngẫm nghĩ rồi đáp: “Anh là một người khá tốt.”

Trương Nhất Minh nhướng mày: “Tôi vừa được phát thẻ người tốt à?”

Trì Dao mỉm cười: “Tôi không có ý đó.”

“Chỉ là,” cô ngập ngừng, cố gắng lựa lời thật khéo: “Hiện tại, chúng ta chưa hiểu rõ về nhau… Rất có thể tôi trong mắt anh, và con người thật của tôi, không giống nhau.”

“Như vậy không phải càng thú vị sao? Nếu chỉ liếc một cái đã nhìn thấu thì còn gì là hấp dẫn.”

Trì Dao liếc nhìn anh ta, nhận ra tối nay hắn chủ động hơn lần trước rất nhiều.

Cô vén tóc ra sau tai: “Cứ từ từ tìm hiểu đã.”

Một câu trả lời vô cùng khách sáo. Không đồng ý, cũng chẳng cự tuyệt.

Trương Nhất Minh không vội vã, khẽ “ừ” một tiếng.

Đúng lúc đó, từ sân bóng rổ đột nhiên vang lên vài giọng nói đồng thanh: “Chào thầy ạ!”

Nghe âm thanh hướng về phía mình, Trì Dao liếc mắt qua, rồi lại nhìn Trương Nhất Minh.

Mặt anh ta hơi cứng lại, có chút lúng túng giơ tay vẫy vẫy, xem như chào hỏi.

Một cậu sinh viên bạo dạn, thấy hai người đứng cạnh nhau, liền hét to: “Thầy ơi, bạn gái thầy đó hả? Xinh quá thầy ơi!”

Trương Nhất Minh không vội phủ nhận. Hắn gãi gãi gáy, rồi giải thích với Trì Dao: “Sinh viên năm ba ấy mà, ngày thường hay đùa giỡn, em đừng để ý.”

Trì Dao gật đầu, lần thứ hai quay lại nhìn về phía sân bóng.

Dưới ánh đèn đêm, xuyên qua tấm lưới, cô nhìn thẳng về phía một người.

Người đó, mắt sáng như đuốc, cũng đang nhìn cô không chớp.

Trì Dao nhàn nhạt hỏi: “Cậu nam sinh mặc áo bóng rổ màu trắng tên gì vậy?”

“Hả?” Trương Nhất Minh nâng kính, nheo mắt nhìn sang: “Đó là Giang Diễm.”

##

Bình luận

Để lại bình luận