Chương 20

“Ưm~” Ngôn Khả Khả vội vàng che miệng lại, yếu ớt dựa lên giá sách, tiếp nhận động tác va chạm của người phía sau.
Bởi vì quá sợ hãi nên tiểu huyệt kẹp côn ŧᏂịŧ rất chặt.
Quân Bạch cảm nhận được sự căng thẳng của cô, vừa chậm rãi thao cô, vừa thò tay vào trong áo cô cởϊ áσ ngực.
Lúc này, bên dưới của Ngôn Khả Khả và Quân Bạch đều trần trụi, côn ŧᏂịŧ lớn của anh ra vào trong tiểu huyệt của cô.
Từ bên ngoài nhìn vào, áo trên của hai người vẫn còn nghiêm chỉnh, chưa kể áo ngực của Khả Khả lại treo lủng lẳng trên người. Trên bầu ngực trắng nõn, hai bàn tay ngăm đen tùy tiện xoa bóp.
Ngôn Khả Khả không dám rêи ɾỉ ra tiếng, chỉ muốn Quân Bạch nhanh chóng xong việc. Còn Quân Bạch thì lại muốn trêu chọc cô.
“Tao hóa, bạn cùng phòng của em còn ở bên kia, em nói xem cô ấy có tới đây tìm em không, sau đó còn nhìn thấy em dâʍ đãиɠ bị côn ŧᏂịŧ lớn của tôi thao?”
Ngôn Khả Khả bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiểu huyệt run rẩy một hồi. Cô căng thẳng nhìn trái nhìn phải, nhìn không thấy ai thì mới dần dần thả lỏng.
“Quả nhiên thao em ở chỗ có người vẫn sướиɠ nhất, lần nào cũng hút chặt côn ŧᏂịŧ lớn của tôi như vậy.”
Quân Bạch chậm rãi cắm rút một hồi, sau đó cảm thấy tư thế này không đủ hứng thú.
Anh rút côn ŧᏂịŧ ra, muốn để Ngôn Khả Khả quỳ xuống đất.
Ai ngờ Ngôn Khả Khả được tự do lại nhặt qυầи ɭóŧ lên mặc vào người.
Quân Bạch nhanh chóng giấu qυầи ɭóŧ của cô vào trong túi, bắt lấy Ngôn Khả Khả, để mông nhỏ của cô vểnh cao lên tạo thành tư thế quỳ.
Côn ŧᏂịŧ đâm vào trong, tay Quân Bạch nắm lấy eo cô, bắt đầu dùng sức cắm rút.
“Tao hóa! Em còn dám chạy? Tôi không thao chết em thì không được mà!”
“Ưm~nhẹ một chút…” Ngôn Khả Khả nhỏ giọng cầu xin.
Quân Bạch cười lạnh, động tác không có một chút dịu dàng nào: “Nhẹ thì sao có thể khiến tao hóa như em sướиɠ được?! Tôi muốn làm em đến khi nào không còn sức chạy mới thôi!”
Tiếng va chạm cơ thể “Bạch bạch bạch” vang lên càng lúc càng lớn, ở trong thư viện yên tĩnh thì lại càng lớn hơn.
Ngôn Khả Khả căng thẳng đến mức sắp khóc, xin tha: “Tôi không chạy nữa… ưm~… anh làm nhẹ một chút…”
Lúc này, tiếng bước chân đi về phía bên này vang lên, còn có tiếng gọi nhỏ: “Khả Khả, Khả Khả?”
Là tiếng của Trần Diễm.
Ngôn Khả Khả càng căng thẳng hơn, run rẩy khiến Quân Bạch phải dừng lại: “Dừng lại… mau dừng lại!”
Quân Bạch nhìn bên kia, chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra. Lúc chỉ còn lại qυყ đầυ trong tiểu huyệt, Quân Bạch nở một nụ cười xấu xa, tiếp tục hung hăng cắm vào.
“Ưm~” Cơ thể Ngôn Khả Khả bị động tác mạnh mẽ của anh mà bổ nhào về phía trước, cô không kiềm chế được tiếng rêи ɾỉ.
Trần Diễm đứng yên, nghi ngờ nhìn về giá sách trong cùng, không có gì cả, chẳng lẽ là cô ấy ảo giác?
Trần Diễm gọi “Khả Khả”, đang định đi vào bên trong thì đột nhiên dừng chân.
Âm thanh “Bạch bạch bạch” và “Òm ọp òm ọp” vang dội, nếu nghe kỹ thì thậm chí còn nghe thấy cả tiếp thở dốc của chàng trai và tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn vủa cô gái.
Trần Diễm cười đầy ẩn ý, xoay người ra khỏi thư viện.
Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Ngôn Khả Khả mới dần thả lỏng, nước mắt lưng tròng.
“Tao hóa, có kí©ɧ ŧɧí©ɧ không? Sướиɠ chết tôi rồi!”
Quân Bạch bị cô kẹp chặt cực kỳ sướиɠ, tiếp túc cắm mạnh.
Lúc quỳ xuống, Quân Bạch lại hung hăng cắm cô hơn mười phút rồi mới bắn một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tiểu huyệt của cô.
Quân Bạch bắn tinh, nửa người trên của Ngôn Khả Khả đã yếu ớt nằm rạp xuống đất, ánh mắt mê ly hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi bị bắn vào trong.

Bình luận

Để lại bình luận