Chương 20

Cuối cùng, mọi việc cũng diễn ra theo đúng dự đoán của Cung Tiểu Thanh, tɾong vòng chưa đầy một giờ, nhân viên của bộ phận nhân sự đã giao tài liệu đến tay thư ký Trần.
Vừa vặn lúc này tɾong văn phòng, Hàn Thành đang nghe Hạ Tuấn Vĩ báo cáo công việc, ông có một quy định, trừ khi có chuyện gì được ông đặc biệt giao phó, nếu không thì văn bản sẽ trực tiếp chuyển đến tay ông, ông chỉ việc ngồi tại chỗ phê duyệt, hơn nữa chỉ là việc khai trừ một nhân viên cỏn con, cũng không phải chuyện gì to tát.
Ngay khi thư ký Trần cầm tài liệu bước vào văn phòng, Hạ Tuấn Vĩ cũng rấtbiết ý mà ngừng báo cáo, thư ký Trần cũng thuận tiện mở lời
“Chủ tịch Hàn, gần đây có một nhân viên tɾong bộ phận tài vụ có thái độ làm việc thiếu trách nhiệm. Cô ấy liên tục đi trễ về sớm mấy ngày nay mà không rõ lý do, hơn nữa cũng rấtbài xích thảo luận với bộ phận nhân sự. Theo quy định, cô ấy nên bị sa thải, mời ngài xem qua.”
Hạ Tuấn Vĩ đang khom người ngồi đối diện Hàn Thành, nghe thư ký Trần báo cáo, anh ta vô cùng sửng sốt, anh ta đoán người này ¢hắc là Cung Tiểu Thanh, nhưng rõ ràng anh ta đã dặn Hồ Đình Hân tạm thời giữ cô lại mà.
“Mẹ nó, con chó cái, dám không nghe lời ông ”
Có Hàn Thành ngồi đối diện, anh ta chỉ biết nghiến răng thầm mắng. Sau khi nhận lấy tài liệu, ông bị ba chữ Cung Tiểu Thanh bất ngờ đập vào mắt.
Tuy mấy ngày nay ông đã nghe qua chuyện của cô, nhưng đối với Hàn Thành, ngoại trừ chuyện liên quan đến công tác nghiệp vụ, còn những vấn đề khác đầu óc Hàn Thành hoạt động khá chậm chạp, mãi đến hôm nay ông mới xác định con dâu của mình đúng là bị chèn ép. Ban đầu Hạ Tuấn Vĩ không dám bày tỏ quan điểm, nên anh ta chỉ đành nghiến răng thầm mắng Hồ Đình Hân, nhưng khi thấy chủ tịch đột nhiên trầm mặc, anh ta lấy hết can đảm mới dám cắt ngang.
“Chủ tịch, người này không thể là Cung Tiểu Thanh. Trước đây, Cung Tiểu Thanh cũng là cấp dưới của tôi. Cô ấy có năng lực và thái độ làm việc rấtnghiêm túc. Cô ấy cũng là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí quản lý phòng tài chính, nhưng giữa cô ấy và Hồ Đình Hân – quản lý phòng tài chính hiện tại của công ty, có chút mâu thuẫn, biểu hiện này có thể là do cô ấy cảm thấy không phục̶, hoặc bị đối xử bất công mới tạo thành, một nhân viên tốt như vậy mà bị sa thải thì thật đáng tiếc. Hay là, chủ tịch cho phép tôi nói chuyện riêng, làm một chút công tác tư tưởng cho cô ấy?”
Hạ Tuấn Vĩ cũng là một kẻ tiểu nhân, bởi Hồ Đình Hân không nghe lời, anh ta liền cố ý hạ thấp Hồ Đình Hân. Hàn Thành nghe xong cũng chỉ im lặng, ông không phê duyệt cũng không ra chỉ thị gì, chỉ gấp tài liệu rồi cất vào ngăn kéo.
“Hai người mau ra ngoài đi.”
Thư ký Trần và Hạ Tuấn Vĩ thắc mắc nhìn nhau, họ chỉ có thể đứng dậy và rời khỏi văn phòng chủ tịch. Thư ký Trần có chút khó hiểu, Hàn Thành chưa từng làm chậm trễ công việc như vậy, giờ phải làm sao đây? Anh ta chỉ đành phất tay với khuôn mặt ngẩn người của đám nhân viên đằng sau, còn những người sau đến rồi chỉ biết ngơ ngác đi về.
Trong lòng Hạ Tuấn Vĩ là cảm giác vui vẻ khôn xiết, anh ta cho rằng lời nói của mình đã khiến chủ tịch cảm động, tɾong lòng anh ta đã bắt đầu tính toán đến lúc nói chuyện với Cung Tiểu Thanh.
Cả ngày hôm nay Cung Tiểu Thanh đã chìm tɾong cảm giác thấp thỏm không yên, chờ cuộc gọi đến của Hàn Thành, cô nóng lòng muốn kết thúc triệt để hết thảy mớ lộn xộn này, và đón nhận cuộc sống mới. Công việc mới, tình yêu đích thực, cô nóng lòng tính đến chuyện này, rấtcó triển vọng, Cung Tiểu Thanh cảm giác mình không sợ ông, vốn dĩ cô còn muốn bình tĩnh ổn định một chút, nhưng đột nhiên lại đổi ý, cô nghĩ thầm nếu Hàn Thành dám khiển trách cô. Cô liền đánh tay đôi với ông, lúc này cô cảm thấy bất bình cho những chuyện mà cô đã phải chịu đựng suốt ba năm qua.
Lạ thay cô đợi suốt ba ngày cũng không thấy động tĩnh gì, tɾong lúc cô đang buồn bực, chào đón cô là một tên đáng ghét khác. Trên hành lang, Hạ Tuấn Vĩ ngang nhiên chặn đường cô.
“Tiểu Thanh, đừng tùy hứng quá. Em biết đấy, văn bản khai trừ em được để trên bàn làm việc của chủ tịch, anh cùng với chủ tịch Hàn đã cùng nhau thảo luận để bảo vệ em. Nếu em thật sự không muốn làm việc ở bộ phận tài chính của công ty thì sang giúp anh.”
Rút kinh nghiệm lần trước, Hạ Tuấn Vĩ biết Cung Tiểu Thanh là hoa có gai, không dễ dàng tiếp xúc thân thể, chỉ có thể cau mày giả bộ lo lắng.
Ban đầu Cung Tiểu Thanh cũng không muốn tiếp chuyện anh ta, nhưng chuyện xảy ra lần trước đã triệt để phá hỏng mối quan hệ đồng nghiệp nhiều năm của hai người họ, nhưng nghe được lời anh ta nói, cô đoán tên đầu sỏ ngăn cản cô thăng chức chính là anh ta, hèn gì vẫn không có động tĩnh.
“Hạ tổng.”
Nghe Cung Tiểu Thanh xưng hô với mình một cách cung kính như vậy, Hạ Tuấn Vĩ không nhịn được cười thầm, nhưng lời kế tiếp của cô là điều anh ta chưa bao giờ nghĩ tới. Cung Tiểu Thanh cau mày và trừng mắt, hướng về phía Hạ Tuấn Vĩ hằn học nói “Tôi mượn anh xen vào việc của tôi sao ”

Bình luận

Để lại bình luận